“Không ngờ trêu thế giới này còn có một người như vậy!” Cô ta thở dài, khàn giọng nói: “Một khi đã như vậy, vậy tôi không khuyên anh nữa! Anh ở lại nơi này đi! Nhớ kỹ, không được đi đâu, nếu không người nào cũng không cứu được anh!”
“Được, cảm ơn cô, cô Nguyệt!”
Lâm Dương ra vẻ cảm kich nói.
Triệu Minh Nguyệt ngập ngừng một lát, không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Lâm Dương thấy thế, lập tức thu dọn đồ định lặng lẽ rời đi.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa lại có bóng dáng lóe lên. Lâm Dương ngẩn ra.
Mới phát hiện là đệ tử nữ khác của Hồng Nhan Cốc. “Xin hỏi anh Kỳ Lân có ở bên trong không?”
Bọn họ cẩn thận gọi, cả đám như con mèo ăn vụng. Lâm Dương cười chua xót, đã biết được ý đồ bọn họ tới đây.
Xem ra chỉ có thể đợi Lâm Nhã Nam trở về, anh mới có thể hành động rồi.
Lúc chạng vạng tối, Lâm Nhã Nam tràn ngập mệt mỏi về sân.
Vừa vào trong nhà, cô ta đã nằm lên trên giường, vẻ mặt mệt mỏi.
“Thế nào rồi?”
Lâm Dương hỏi.
“Tôi sắp mệt tới mức long cả khung xương ra rồi!”
“Bọn họ dạy cô gì thế?”
“Còn có thể dạy gì được? Đương nhiên là tẩy não rồi! Nếu chỉ là bài giảng tẩy não thông thường, thật sự không có gì, nhưng vấn đề là tôi phải phối hợp diễn, quá mệt mỏi rồi! Tôi đều đã sắp điên lên”
Lâm Nhã Nam đau khổ nói.
“Yên tâm đi, khóa trình này của cô không duy trì lâu đâu, đợi bọn họ cảm thấy tam quan của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/4083713/chuong-2666.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.