Mà bên này, đám người nhà họ Lâm cũng hoàn toàn ngơ ngác.
“Thế cục không ổn, đi thôi.”
Lâm Hằng Chí lấy lại tinh thần, vội vàng hét lên một tiếng, quay đầu định chạy.
Ánh mắt Phong Thanh Vũ lạnh lẽo, khẽ nói.
“Đám ranh con nhà họ Lâm này dám hại đồ đệ của tôi ư? Chạy đi đâu!”
Sau khi nói xong, ông ta lại hóa thành một làn gió, trong nháy mắt đã xong ra khỏi văn phòng, bắt giữ đám người Lâm Hằng Chí, mang đến trước mặt Lâm Dương.
“Đồ đệ ngoan, nói đi, những người này cậu định xử lý như thế nào?”
Phong Thanh Vũ lớn tiếng nói.
Đồ đệ ngoan ư? Lông mày của Lâm Dương khẽ động. “Phong tiền bối, tôi cũng đâu có nói muốn bái ngài làm thây, mong ngài tự trọng.”
“Cậu nói gì thế?”
Phong Thanh Vũ không vui, ông ta hừ lạnh một tiếng, nói. “Thân pháp khinh công của tôi là độc nhất thiên hạ, không ai là đối thủ, không biết có bao nhiêu người muốn bái tôi làm thầy, tôi đều không đồng ý, tôi thấy thiên phú của cậu hơn người, không đành lòng lãng phí, cho nên mới nhận cậu làm đồ đệ, dốc lòng truyền thụ, sao cậu có thể từ chối chứ?”
“Phong tiền bối, đối với loại thân pháp khinh công, hay các loại võ học gì đó, tôi không cảm thấy hứng thú cho lắm, ông nên hiểu cho rõ ràng, đầu tiên tôi chính là một người bác sĩ”
Lâm Dương thản nhiên nói.
“Cậu…
Cậu thật sự không đồng ý ư?”
Phong Thanh Vũ trừng to mắt hỏi.
“Tiền bối, tôi cũng không có nhiều thời gian như vậy để đi học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/4083663/chuong-2616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.