“Chắc hẳn cậu Lâm đây đã nghe qua tên tuổi của lão tiên sinh, Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ, cậu Lâm không biết ư??” Lâm Hằng Chí bình tĩnh đáp.
“Đạo Hoàng?”
Lông mày của Lâm Dương nhíu chặt, sắc mặt anh vô cùng ngưng trọng.
“Xem ra bác sĩ Lâm đây đã nghe qua tên của ông già này.” Ông lão thản nhiên nhìn thoáng qua Lâm Dương rồi nói. ‘Sao tôi có thể chưa nghe qua tên tuổi của Đạo Hoàng chứ? Đạo Hoàng tung hoành ở giới võ đạo trong nước hơn mười năm, là nhân tài kiệt xuất, đủ khiến cho đất trời rung
chuyển, khinh công đạt đến trình độ tới vô ảnh, đi vô tung, khiến cho người đời khiếp sợ không thôi, nếu như người nào đó chưa từng nghe nói qua, chẳng phải là kẻ kiến thức hạn hẹp ư?”
Lâm Dương bình tĩnh đáp.
“Nếu đã như thế, chắc hẳn cậu cũng biết cách làm của ông già này rồi nhỉ?”
Giọng nói của ông lão này trở nên lạnh hơn.
“Đương nhiên là biết, Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ, từ trước. đến nay không bao giờ trộm đồ, chỉ trộm người mà thôi, trộm đầu người, trộm tứ chi của người ta, thậm chí là lục phủ ngũ tạng, cho dù chưa trộm cũng là giết, cho dù là nhân vật cường đại cỡ nào, được bảo vệ nghiêm ngặt bao nhiêu, đều sẽ bị ông trộm và giết, thủ đoạn tàn nhẫn khiến cho tất cả mọi người đều e sợ, cứ như thế làm nên tên tuổi của Đao Hoàng.”
Lâm Dương chậm rãi nói.
Lời này vừa nói ra, Phong Thanh Vũ khẽ gật đầu.
ũng không tính là loại người kiến thức hạn hẹp.”
Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/4083649/chuong-2602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.