Ông cụ lắc đầu: “Lão hủ cho rằng, cần phải tiến hành điều tra mỗi người!” “Được!”
Giọng nói khàn khàn lại một lần nữa vang lên.
Giang Thành.
Lâm Dương đi thẳng về công ty Dương Hoa.
Vừa mới vào văn phòng anh liên đóng cửa lại, lấy quyển sách đã rách nát từ lấy được từ trong cấm địa nhà họ Lâm ra, say mê đọc nó.
“Quả nhiên! Quả nhiên! Quản gia Minh nói không sai, quyển sách này thật sự ở cấm địa…
Thật sự tốt quá rồi! Thật sự tốt quá rồi!”
Lâm Dương có vẻ vô cùng kích động.
Khi đó sau giờ tự học y thuật ở nhà họ Lâm, có một người tên là quản gia Minh thường nói chuyện phiếm kể chuyện xưa cho anh.
Lúc đó Lâm Dương bởi vì vấn đề thân phận, vẫn không được gia tộc thừa nhận, không có bạn chơi cùng, chỉ riêng quản gia Minh sẽ nói chuyện với anh, thậm chí đưa cho anh một số sách y học đọc, nhưng sách mà quản gia Minh đưa chỉ là phần đầu, rất nhiều quyển không có phần cuối, ông ta từng nói phần cuối này ở trong cấm địa.
Mà một bộ sách nếu có thể cùng học hai cuốn, đó mới gọi là đầy đủ, có thể phát huy ra công hiệu của y học cũng sẽ tăng lên gấp bội.
Chỉ tiếc quản gia Minh vì một lần làm việc không thuận lợi, đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, nghe nói ông ta quá béo, toàn thân đều là bệnh, bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm thì không có tiền chữa bệnh, chưa được mấy năm thì mất.
Nghĩ vậy, Lâm Dương không khỏi cảm khái.
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/4083606/chuong-2559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.