“Cừ thật, lân đầu tiên thấy có người đánh nát tay lái” Người qua đường chậc lưỡi.
Lúc này Lý Đan Thanh đang ở trong cục cảnh sát tiếp nhận ghi chép.
Gương mặt cô ta trắng xanh, lạnh run, thần trí đều hơi hoảng loạn, một cảnh sát nữ mặc đồng phục đang không ngừng an ủi cô ta.
Nhưng cô ta vẫn không thể bình tĩnh lại.
“Đan Thanh!”
Lâm Dương xông vào trong cục cảnh sát, lớn tiếng la lên.
“Anh rể? Anh rểi”
Toàn thân Lý Đan Thanh run lên, khóc như hoa lê đẫm mưa nhào vào trong lòng Lâm Dương.
“Đan Thanh, Đan Thanh sợ lắm, cuối cùng anh rể cũng tới rồi, hu hu hu..”
Lý Đan Thanh khóc.
“Đan Thanh, không cần phải sợ, anh rể ở đây, có anh rể ở đây, không sao đâu, không sao nữa rồi”
Lâm Dương an ủi.
Một lúc sau, Lý Đan Thanh ngủ say ở trong lòng Lâm Dương.
Lúc này Lâm Dương mới ngẩng đầu, nhìn cảnh sát nữ kia: “Chào đồng chí cảnh sát, tôi là anh rể của Đan Thanh, tôi có thể gặp kẻ tình nghi một lần được không?” “Chuyện này, có thể…”
Cảnh sát nữ kia chần chừ một lát, vẫn gật đầu, nhưng vô cùng hoang mang nhìn Lâm Dương.
Thủy Bình Vân, tất nhiên là cảnh sát nữ này biết.
Đây chính là nhân vật lớn hô phong hoán vũ.
Mấy tên này còn bị thuộc hạ của Thủy Bình Vân bắt giữ, nếu không bọn họ thật sự khó mà mang được mấy người kia về.
Nhưng mà người người ở Giang Thành đều biết, Thủy Bình Vân là thuộc hạ của chủ tịch Lâm, hình như người này không phải là chủ tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/4083555/chuong-2508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.