“Chủ tịch Lâm, đã xảy ra chuyện rồi”
Huỳnh Lam trầm giọng nói.
“Cái gì”
Sắc mặt của Lâm Dương lạnh lẽo.
“Tình hình như thế nào?”
“Ba người nhà họ Lâm đi vào Giang Thành kia, đột nhiên thiếu mất một người”
“Thiếu mất một người ư? Chạy đi đâu rồi?
“Không rõ lắm”
“Tìm cho tôi, nếu để cho bọn họ âm ra chuyện gì, Huỳnh Lam, ông mang theo đầu đến đây gặp tôi”
Lâm Dương khẽ quát, trong ánh mắt đều là lạnh lão. “Vâng, chủ tịch Lâm, cậu yên tâm, bọn họ sẽ không chơi ra thủ đoạn bịp bợm gì”
Huỳnh Lam vội vã nói, trên đầu ông ta mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Bat”
Một tiếng gọi tuyệt vọng vang lên.
Một cô gái mặc bộ quần áo màu đen thông dụng, tóc ngắn đang quỳ trên mặt đất của phòng khác, cô ta khóc. lóc nức nở, vô cùng đau khổ.
Trong phòng khách còn có một người đàn ông trưng niên đang không ngừng đi qua đi lại, sắc mặt của ông, ta tái xanh, bàn tay siết chặt lại thành quyền, chỉ hận không thể cho cô gái kia một cái tát.
Nhưng ông ta vừa nâng tay lên, sau cùng vẫn kìm chế được.
“Mày đừng gọi tao là ba nữa, tao không có đứa con gái vô dụng như mày”
Người đàn ông trung niên nổi giận đừng đùng quát.
“Ba à, ba đừng như thế mà, con gái biết Sai rồi, con xin. †hê, con sẽ không đám tiếp tục như thế nữa, hu hu hư…
Cô gái tóc ngăn òa khóc nức nở.
“Nói tóm lại, cho dù mày có nói gì cũng vô dụng, gia tộc đã đưa ra quyết định sẽ giam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/4083540/chuong-2493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.