Lâm Dương bỗng nhiên cười khẩy một tiếng, trả lại hết tất cả mọi thứ về.
“Biệt thự, lại còn có cả xe xịn nữa, thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy dao động, vốn dĩ tôi định nhận lấy, nhưng nghĩ đến hình như mối thù của mẹ tôi còn quan trọng hơn những thứ này, cho nên thôi đi, những thứ này, tôi đều từ bỏ”
“Hả? Chuyện đó…”
Người đàn ông mập mạp trở nên luống cuống, ông ta vội vàng nói.
“Cậu chủ Lâm Dương, như vậy sao được?
Đây đều là quà mà nhà họ Lâm tặng cho cậu đấy, cậu thật sự không cần ư?”
“Không cần, ông mang về đi!” Lâm Dương đáp.
“Cậu chủ, đây chính là do ông chủ đích thân chọn cho cậu đấy”
“Chính vì do ông ta mua, cho nên tôi mới không cần, hơn nữa tôi còn chưa tha thứ cho nhà họ Lâm, hiện tại chỉ dựa vào một câu nói, thế mà các người muốn tôi trở về? Việc này có khả năng không? Các người coi Lâm Dương tôi là ai chứ?” Lâm Dương cười mỉa một tiếng.
“Cậu…
Người đàn ông mập mạp cảm thấy khó thở, vốn dĩ ông †a định nổi cáu nhưng kịp thời nhịn lại được.
Chỉ là một đứa con hoang mà thôi, một tên phế vật đi ở rể cho nhà người khác lấy đâu vốn liếng đi cò kè mặc cả?
Cầm những thứ này, cả một đời đều không lo ăn uống, †ên phế vật này thế mà còn dám từ chối.
Nếu không phải người đàn ông mập mạp này tận mắt nhìn thấy, bản thân ông ta khó mà tin được.
“Cậu chủ, cậu làm như thế, tôi không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/4083538/chuong-2491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.