“Cậu chủ đã chết! Cậu chủ đã chết!”
“Bác sĩ Lâm giết chết cậu chủ!”
“Cậu chủ đã chết!”
Tiếng kêu hoảng sợ tuyệt vọng không dứt bên tai. Người nhà họ Thẩm bị dọa sợ.
“Ngọc Minh?”
Người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trắng đang chiến đấu quay đầu nhìn, sắc mặt cũng vô cùng sợ hãi, trực tiếp buông tha cho Nguyên Tỉnh, xông về bên này. “Đừng chạy!”
Nguyên Tỉnh nhân cơ hội tát ông ta một cái.
Rầm! Lưng của người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trắng trúng một chưởng, bay ra ngoài ngã xuống đất, hơi chật vật.
“Ông bat”
Người nhà họ Thẩm tụ tập qua, luống cuống chân tay nâng người này dậy.
“Tôi không saol”
Người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trăng lau. máu tươi ở khóe miệng, thấy Thẩm Ngọc Minh không có động tĩnh gì, biết được anh ta đã chết đi, ông ta chỉ có thể từ bỏ.
Nguyên Tỉnh còn muốn đánh tới.
“Dừng tay!”
Người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trắng hét to. Nguyên Tinh không nghe.
“Đợi một lát, nghe xem ông ta muốn nói gì.
Lâm Dương nói.
Lúc này Nguyên Tỉnh mới dừng tay.
Người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trắng thở đốc một hơi, khàn giọng nói: “Bác sĩ Lâm! Chúng ta đừng đánh nữa có được không? Thẩm Ngọc Minh đã chết rôi, chuyện này cũng coi như có câu trả lời thỏa
đáng! Hận ở trong lòng cậu hăn là tiêu rồi?”
Mọi người ở xưng quanh nghe thấy thế, lập tức hiếu rõ ý của người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trắng. Người này vốn định nhân nhượng cho khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/4083503/chuong-2456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.