Chương trước
Chương sau
Chương 2288:
Nhưng thể công của Tiếu Minh Hàn cũng không chỉ có vậy.
Trong lúc anh ta dùng hai tay tạo áp lực cho Lâm Dương và một chân đá vê phía Lâm Dương, trên người của anh ta cũng phưn trào ra khói bụi màu lam nồng đậm và kinh khủng.
Bụi như có tay, bao trùm về phía Lâm Dương.
Giờ phút này đây, cơ bắp trên người Lâm Dương cũng, bắt đầu uể oải, cơ bắp bắt đầu héo rút, má lõm, xương, gò má lồi ra, giống hệt như thể tỉnh khí bị hút khô.
“Hả?”
Mọi người biến sắc.
Trong tình huống thế này, cho đù Lâm Dương có thể kịp phản ứng, chống đỡ được công kích của Tiếu Minh Hàn, chỉ sợ cũng không có nhiều sức lực để ngăn cản.
Bác sĩ Lâm…
Thất bại rồi! Độc hoàng không hổ là độc hoàng! Chiêu thức độc công của anh ta quả là làm cho người khác hãi hùng khiếp víal Mọi người trong lòng run rẩy thầm nghĩ.
Chỉ có điều.
Khi những đọt tấn công liên tiếp không ngừng làm.
cho người hít thở không thông của Tiếu Minh Hàn đánh lên người Lâm Dương, lại thấy ngón tay Lâm Dương có vài tia sáng lướt qua, mấy chiếc kim bạc cắm ngược ở mu bàn tay Lâm Dương.
Sau đó thì thấy gân xanh mạch máu trên cánh tay Lâm Dương đột nhiên hiện lên rất rõ ràng.
Thân thể vừa nãy trỏ nên khô quất khô gầy đột nhiên lại tràn đầy trở lại, hơn nữa còn có vẻ khỏe mạnh hơn cả hồi nãy…
“Cái gì?”
Sắc mặt của Tiếu Minh Hàn thay đổi trong nháy mắt.
Bịch! Chân của anh ta đá vào Lâm Dương.
Nhưng một giây sau, Lâm Dương trở tay tưng một chưởng hung hăng nên lên người Tiếu Minh Hàn.
Rầm!
Tiếu Minh Hàn bay ra ngoài, đụng gãy mấy cái cây lớn, rồi nện mạnh xuống đất, khóe miệng tràn ra một chút máu.
Xung quanh lập tức vang lên một mảnh xôn xao.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao Tiếu Minh Hàn lại không địch lại bác sĩ Lâm chứ?”
“Vừa rồi không phải bác sĩ Lâm đã trúng độc của Tiếu Minh Hàn rồi sao?”
“Bị giải rồi! Độc của Tiếu Minh Hàn… đã bị giải rồi!”
“Cái gì?”
Mọi người kinh hồn bạt vía, da đầu cũng run lên.
Tiếu Minh Hàn bò dậy, lau máu tươi bên khóe miệng, anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.
“Không ngờ anh lại có thể giải hết độc của tôi trong nháy mắt… quả là có tài, tôi đã xem nhẹ anh rồi!”
“Thế này đã là cái gì? Người khiến tôi thất vọng chính là Tiếu Minh Hàn anh đấy!
Anh được xưng là độc hoàng, mà độc… chỉ có thế thôi à?” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
Một câu nói kia đã hoàn toàn chọc giận Tiếu Minh Hàn.
“Ha ha ha ha ha… . Thú vị! Thú vị! Không ngờ Tiếu Minh Hàn tôi cũng có lúc bị người khác khinh thường! Thú vị! Ha ha ha hai”
Tiếu Minh Hàn cười to, trong mắt lại lóe ra sự lạnh lẽo cùng băng giá.
Không ai dám chọc giận anh taI Bởi vì người chọc giận anh ta, đều đã chết!
Bao gồm cả bác sĩ Lâm này, cũng sẽ chết ngay sau đây thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.