Trong phút chốc, khí tức của anh đã tăng vọt lên một cách điên cuồng.
Nó bốc lên tựa như một ngọn lửa.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, mà cả người đã có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất, như thể thay da đổi thịt, khiến cho người khác sợ hãi.
Sau đó anh ngẩng phắt đầu lên, tung một quyền về phía Bạch Thiếu Quân đang vọt tới.
Hai nắm đấm đối nhau.
Am!
Tiếng nổ kinh thiên động địa lại phát ra.
Phía sau núi lại rung chuyển.
Hứa Minh Tùng ở phía xa nhìn một màn này một cách ngơ ngác, thật lâu sau, cả người cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ông cụ quay đầu, khàn giọng nói: “Lập tức thông báo xuống dưới, phong †ỏa ngọn núi ngay lập tức, không cho phép…
bất cứ một ai tiến vào ngọn núi phía sau. Ai dám lại gần nơi này đều đuổi đi hết. Nếu không nghe thì đuổi khỏi nhà họ Hứa!”
“Rõ, thưa ông chủI”
Quản gia vội vàng đi xuống núi.
Nước mắt rơi đầy trên gương mặt già nua của Hứa Minh Tùng. Ông cụ nhìn vào bóng người trong trận chiến ác liệt kia, thật lâu sau, mới lầm bầm: ‘ô BI 1/15 “Nhà họ Hứa ta… lại đang cất giấu một con chân long…”
Một trận chiến này đánh ước chừng hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng phân được thắng bại.
Trong hai ngày này, Hứa Minh Tùng vẫn luôn trông chừng ở sau núi, cơm cũng chẳng ăn, mà chỉ uống nước. Cả người vấn luôn nhìn trận chiến đấu này.
“Anh thua rồi!”
Lâm Dương gỡ từng cây kim châm cứu trên người xuống, nhìn Bạch Thiếu Quân ở cách đó không xa đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/330800/chuong-2242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.