Hứa Minh Tùng cau mày.
“Bal Lâm Dương kia là mặt hàng gì, con còn có thể không biết sao? Cậu ta căn bản không có khả năng quen nhân vật lớn như thết” Hứa Ngọc Thanh vội vàng nói.
“Lâm Dương không đơn giản như con nghĩ đâu!” Hứa Minh Tùng lạnh nhạt nói.
“Ba! Ba đúng là hồ đồ rồi! Chẳng lẽ ba không nghe lúc người kia tiến vào đã nói gì sao? Gọi bác sĩ Lâm đấy! Chuyện này chứng minh người kia tới tìm bác sĩ Lâm, người nào cũng biết Lâm Dương quen bác sĩ Lâm, bạn bè gì chứ? Người ta căn bản đâu phải tới tìm Lâm Dương mà tìm bác sĩ Lâm!” Hứa Ngọc Thanh hừ lạnh nói.
“Nói rất đúng! Lão quan tài này, còn tưởng là tìm được chỗ dựa vững chắc cơ?
Tôi nói cho ông biết, tên phế vật Lâm Dương kia y như ông hồi còn trẻ, kẻ vô tích sự! Nhà họ Hứa tôi ở trên tay ông, sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong!” Bà cụ Hứa cũng thừa thế mắng chửi.
Nhưng mà vừa dút lời, ông cụ Hứa đã tát bốp một cái.
Bốp!
Bà cụ Hứa che mặt, nhìn Hứa Minh Tùng với vẻ khó mà tin.
Mọi người ở xung quanh đều trợn tròn mắt.
“Ba mươi năm rồi! Hơn ba mươi năm ông chưa từng đánh tôi… Vậy mà ông đánh tôi…”
Đôi mắt bà cụ Hứa rưng rưng, đau khổ nói.
Hứa Minh Tùng cũng mơ hồ, nhìn bàn †ay già nua của mình, ông ta hít sâu một hơi, bất chợt xoay người đi về phía sau núi.
Ông ấy không muốn để ý đến đám người nhà họ Hứa ngu dốt nữa.
Hiện giờ ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/330797/chuong-2239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.