Chương trước
Chương sau

Chương 1781:
“Cậu ta là Trương Tông Nghĩa!”
“Chuyện của cậu ta đã được truyền ra khắp toàn bộ Đông Hoàng Giáo trong vòng gần nửa ngày: “Sư đệ Trương là một người trưng nghĩa!”
Không ít người thi nhau giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Trương Tông Nghĩa, đệ tử của Phi Ưng Đường, Phi Ưng Đường phụ trách canh giữ cấm địa trong giáo, không cho phép bất kì kẻ nào tới gần.
Sau khi đại hội Đông Hoàng mỏ ra, không ít người đều đổ đồn ánh mắt về hướng cấm địa của Đông Hoàng Giáo.
Phải biết, không ít nguyên lão thậm chí là các thế hệ giáo chủ của Đông Hoàng Giáo được chôn trong cấm địa, bảo bối được chôn bên trong cùng đều là vật hiếm.
thấy.
Những kẻ trộm này cảm thấy mình không có cách nào cướp được nhẫn thần Đông Hoàng, liền định đi vào cấm địa vớt chút chỗ tốt.
Đường chủ Phó Phi Ưng của Phi Ưng Đường đã sớm nhận được mệnh lệnh canh giữ cấm địa, ban đầu lúc chỉ có một hai đợt kẻ trộm, anh ta còn vẫn chống cự, Tigăn cản những kẻ trộm này xâm nhập cẩm địa.
Nhưng càng về sau càng nhiều kẻ trộm, Phó Phí Ưng liền dẫn mấy tên đệ tử sợ hãi bỏ trốn mất dạng.
Phòng tuyến của cấm địa lập tức sụp đổ, sắp bị thất thủ.
Vào lúc quan trọng, Trương Tông Nghĩa đứng dậy, dẫn theo những đệ tử còn lại chống trả, đến mức xương cốt toàn thân bị đánh nát, suýt nữa chết ở trước cấm địa, cho đến khi Thất trưởng lão đẫn đệ tử đến đây trợ giúp, mới đẹp được đám kẻ trộm này.
Chuyện Trương Tông Nghĩa thà chết chứ không chịu.
khuất phục, thề sống chết giữ vững cấm địa, giữ vững, thi cốt của tổ tiên đã được truyền ra khắp toàn bộ Đông Hoàng Giáo rất nhanh, mà đương nhiên cậu ta cũng đã trở thành anh hùng của Đông Hoàng Giáo.
“Mọi người đều biết, xương cốt của Trương Tông Nghĩa đã vỡ vụn, tê liệt trên mặt đất không thế dậy nổi, mà vừa rồi, tôi cũng đã chữa trị cho cậu ta rồi, tôi nghĩ mọi người đều nhìn thấy nhỉ?”
Lâm Dương nhìn những người xung quanh mình, cuối cùng nhìn Lý Lãng kia.
“Chuyện này…”
Sắc mặt Lý Lãng biến đối, có chút không biết nói tiếp như thế nào.
“Làm sao? Ngay cả chuyện này mà mấy người cũng không thừa nhận sao?”
Lâm Dương cong lông mày lên.
“Sao lại không thừa nhận? Trương Tông Nghĩa chính là tấm gương của các đệ tử, là anh hùng của Đông Hoàng Giáo chúng ta, loại chuyện này, chúng ta sao có thể phú nhận! Nhưng điều này có thể nói rõ cái gì chữ? Chẳng lẽ cậu muốn nói cho tôi biết, bây giờ Trương Tông Nghĩa có thể đứng lên tr?”
Phong Tín Tử đứng dậy, hừ lạnh nói.
Bà ta vừa nói vậy, không ít đệ tử che miệng cười ra tiếng.
“Bị tổn thương gân cốt một trăm ngày, đây là lời nói từ xưa đến nay, huống chỉ Trương Tông Nghĩa còn bị võ niát xương, một trăm ngày còn không tốt đẹp được, lúc này mới qua bao lâu chứ, cậu ta còn muốn đứng lên, không phải đây là trò cười sao?”
“Cũng không phải sao? Trừ khi vị giáo chủ này của chúng ta biết pháp thuật, nếu không Trương sư đệ sẽ không thể nào lên.”
“Đúng vậy.”
Đám người lộ vẻ mặt chế giều.
Bọn hán cũng không cảm thấy bị thương thành dạng này, Lâm Dương còn có biện pháp trị liệu.
Nhưng một giây sau, Lâm Dương trực tiếp mở miệng.
“Trương Tông Nghĩa, cậu đứng lên đi”
‘Vừa mới nói xong, tiếng cười bốn phía im bặt lại.
Trương Tông Nghĩa cũng ngây ra.
Cậu ta năm tại trêu cáng cứu thương, trừng to mắt nhìn Lâm Dương, há to miệng nói: “Giáo chủ, tôi… tôi đã có đáng vẻ thể này rồi… Anh..
anh bảo tôi đứng lên như thế nào đây?”
“Cậu cứ thử đứng lên đi”
Lâm Dương nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.