“Quyền quyết định nằm trong tay ông.
Nếu ông không muốn, có thể truyền vị trí chưởng môn Kỳ Lân Môn cho người khác, tôi cũng sẽ không hỏi đến bất kỳ chuyện gì của Kỳ Lân Môn các người nữa.
Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tất nhiên, nếu ông muốn tiếp tục đối đầu với tôi, vậy hôm nay ra khỏi núi rồi, xem người Kỳ Lân Môn các ông còn có thể chiếm được ưu thế hay không?”
Lâm Dương cười lạnh nhạt, xoay người rời đi.
Chưởng môn Kỳ Lân Môn ngẩn ngơ nhìn theo Lâm Dương, một lúc lâu sau mới sống soài trên ghế, nhìn tờ giấy trong tay, rơi vào trầm tư.
Đấu với bác sĩ Lâm?
Ông ta tuy ở ẩn, nhưng cũng biết thế lực của bác sĩ Lâm ở bên ngoài lớn mạnh đến mức nào.
Huống hồ cậu ta còn là một thần y! Có thể quyết định quyền sinh tử của không ít người có chức quyền!
Hơn nữa… Cậu ta còn có thể quyết định việc mình sống hay chết.
Người như vậy, sao ông lại coi là kẻ địch?
Chưởng môn Kỳ Lân Môn hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại.
Trên đường ra sân bay.
“Sau này anh có dự định gì không?”
Lâm Dương gảy điếu thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
Lệ Vô Cực lau mặt, hai tay gác sau đầu, một lúc sau mới khàn giọng nói: “Không biết, sư phụ mất rồi, trên đời này tôi không còn người thân nào nữa.
”
“Tôi có thể giúp anh tìm một chỗ ở, hoặc sắp xếp vài buổi xem mắt cho anh, dựa vào vẻ ngoài của anh, không khó để tìm được một người vợ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/329857/chuong-1294.html