Chương trước
Chương sau


“Ba” Lưu Vô Hằng cũng giãy dụa khóc than, đau lòng muốn chết.
“Vết thương của Phó chưởng môn Quyền quá nặng nên đã chết, bác sĩ Lâm, đây là chuyện do cậu làm hay sao?” Chưởng môn Kỳ Lâm nhảy bật lên, tức giận thét gào.
“Hay cho cái trò vu oan giá họa.
Chưởng môn Kỳ Lân Môn à, mấy chiêu vừa nấy của ông đều đánh lên tử huyệt của phó chưởng môn Quyền, rõ ràng ông muốn ra tay giết ông ta, đổ vạ cho tôi mà.
Chiêu mượn dao giết người này của ông đúng là hoàn mỹ.” Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Mượn dao giết người?”
Mấy đệ tử xung quanh đều không hiểu ra làm sao.
“Bác sĩ Lâm, tôi không đội trời chung với anh”
Hai mắt Lưu Vô Hằng đỏ ửng như máu, anh ta nổi điên như mãnh thú, vừa giãy dụa vừa gào thét.
“Lưu Vô Hằng, cậu cũng nghĩ là tôi giết ba của cậu sao? Sao cậu ngu thế? Đây là núi Thiên Côn, là địa bàn của Kỳ Lân Môn, vì sao lâu như thế mà chưởng môn Kỳ Lân Môn mới xuất hiện? Cậu có nghĩ tới không?
Đơn giản là vì ông ta muốn mượn tôi ra tay để giết ba con hai người, cậu nhìn thi thể ba cậu đi, ba tử huyệt trên ngực ông ta đều lõm xuống, đây là ba tử huyệt mà vừa nãy chưởng môn của cậu đánh vào còn gì? Đúng là tôi muốn giết ba cậu, nhưng nếu đúng là do tôi giết, tôi sẽ thừa nhận, không cần phải nói dối, còn người mà không phải tôi giết, tại sao tôi lại phải gánh chịu thay?”
Lâm Dương hừ lạnh nói, sau đó anh buông lỏng tay ra.
Lưu Vô Hằng lập tức ngã xuống đất.
Nhưng lần này anh ta không còn vùng vẫy nữa.
Bởi vì Lâm Dương nói có lý.
Đúng vậy.
Nếu như quả thật là do Lâm Dương giết, Lâm Dương đâu cần phải phủ nhận kia chứ?
Hơn nữa vừa nãy ba mình còn có thể mở mắt nói chuyện, sau khi chưởng môn đụng vào mấy cái mà ba đã chết rồi?
Quan trọng nhất là, chỗ này cách Kỳ Lân Môn không xa, chưởng môn đâu thể không biết tình hình ở bên này, vì sao đến giờ ông ta mới xuất hiện?
Rốt cuộc ông ta muốn tới cứu người?
Hay là chém thêm một nhát dao?
Lưu Vô Hằng không phải là kẻ ngu, anh †a cũng ý thức được tình hình không ổn.
“Cậu và ba cậu quyền cao chức trọng ở Kỳ Lân Môn, đây là chuyện phạm vào tối ky, thân là chưởng môn, sao ông ta có thể không diệt trừ hai người? Ông ta không ra tay vội là vì kiêng kị thế lực của hai người trong tông môn, không muốn Kỳ Lân Môn phải chia năm xẻ bảy lần nữa.
Cho nên ông ta mới đợi chờ cơ hội, giờ đây cơ hội đã tới rồi.”
Lâm Dương khàn giọng nói.
Lưu Vô Hằng vừa nghe xong, đôi mắt như trừng lớn.
“Chưởng môn… là vậy phải không?” Lưu Vô Hằng nghiêng người, chầm chậm hỏi.
“Xem ra Lưu Vô Hằng đã bị đối phương thuyết phục, muốn phản bội Kỳ Lân Môn ta rồi.” Trưởng môn Kỳ Lân Môn vẫn không biết sắc, ông ta nói: “Mọi người nghe đây, hiện tại Lưu Vô Hằng đã là kẻ phản đội của Kỳ Lân Môn chúng ta, chưởng môn ra lệnh cho mọi người nhanh chóng giết chết Lưu Vô Hằng, không được nhẹ tay, biết chưa?”
Một đám đệ tử đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thanh đáp: “Tuân lệnh!”
Sắc mặt Lưu Vô Hằng trắng bệch.
Lúc này đây, anh ta đã tin tưởng Lâm Dương hoàn toàn.
Chưởng môn im lặng không nói gì… mới là người đáng sợ nhất.
“Được rồi, mọi người ra tay đi.
Diệt trừ những kẻ phản bội trộm cướp này.
Giữ sự thanh tịnh của Kỳ Lân Môn.”
Chưởng môn Kỳ Lân Môn từ tốn nói, sau đó ông ta cất bước đi về phía Lâm Dương.
Mấy người Kỳ Lân Môn đều vây hết xung quanh.
“Khốn nạn, tôi muốn trả thù cho ba mình.”
Lưu Vô Hằng cùng đường bí lối, anh ta hét lên một tiếng, lao tới chỗ chưởng môn như phát điên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.