Chương trước
Chương sau


“Trưởng lão Mẫn, chúng tôi không thể dẫn ông rời đi, ông… ông ở lại nơi này đi.
” Lâm Dương khàn giọng nói.
“Anh nói gì cơ?” Lệ Vô Cực đột nhiên quay đầu trừng mắt với Lâm Dương: “Bác sĩ Lâm, anh có ý gì? Anh muốn vứt bỏ sư phụ tôi tại đây?”
“Chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác tốt hơn.

Không thể trị khỏi cho Kinh Mẫn, dẫn ông ra ngoài thì ông cũng chết, hơn nữa… Lâm Dương không thể đụng vào ông.
“Anh… được! Một khi đã vậy, tôi cũng ở lại đây, bác sĩ Lâm đi một mình đi!” Lệ Vô Cực cắn răng quát.
“Tôi không phản đối việc này, mục đích tới Kỳ Lân Môn của tôi chỉ là cỏ Thiên Huyền!
Nếu anh khăng khăng muốn ở lại đây với sư phụ anh, thì đó là chuyện của anh.
” Lâm Dương không có sức đi khuyên Lệ Vô Cực.
“Vô Cực!”
Kinh Mẫn hét lớn một tiếng.
Nhưng vừa mới hét xong, ông lại ho khùng khục.
“Sư phụ!”
Lệ Vô Cực lập tức muốn đi tới.
“Con đừng có qua đây.
” Kinh Mẫn che miệng mình kêu.
Bước chân Lệ Vô Cực cứng đờ, nhưng hai mắt mở lớn.
“Sự phụ…
“Nghe sư phụ, từ giờ trở đi, ta không cho con lại gần ta quá ba mét! Nếu không ta sẽ không có người đồ đệ là con nữa!” Kinh Mẫn kiên cường gắng gượng, suy yếu nói vài câu.
“Nhưng sư phụ ơi…”
“Nhưng nhị cái gì? Con không nghe lời sư phụ sao?”
“Không phải…”
“Nếu con vần là đồ đệ tốt của sư phụ, vậy hãy làm theo lời sư phụ.
Lát nữa con và cậu Lâm xuống núi, rời khỏi Kỳ Lân Môn, đi càng xa càng tốt!”
“Sư phụ…’ Lệ Vô Cực quỳ rạp trên đất, đôi mắt ngập nước.
Kinh Mẫn nhìn Lệ Vô Cực, trong mắt ông lão cũng toàn là nước mắt, nhưng ông không nói gì nữa, mà quay đầu nhìn Lâm Dương: “Cậu Lâm, tôi có thể hỏi cậu một vấn đề được không?”
“Ông nói đi.
” Lâm Dương nói.

“Võ công của Vô Cực… là ai phế bỏ?” Kinh Mẫn khàn giọng nói.
“Tôi.
” Lâm Dương lập tức thừa nhận.
Kinh Mẫn yên lặng một lát, nhỏ giọng nói: “Là như vậy sao… Thôi cũng được, không có võ công, về sau Vô Cực làm người bình thường, trải qua những ngày bình thường, đối với thằng bé mà nói chưa chắc đã không phải chuyện tốt.

“Tôi có thể khôi phục võ công cho anh ta.

Lâm Dương lại nói.
Lời này vừa nói ra, Lệ Vô Cực đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt nóng rực nhìn Lâm Dương.
“Trong phạm vi vùng đất cấm, tôi tìm được không ít hoa cỏ lạ, trong đó có vài vị thuốc giúp anh chữa trị kinh mạch.
” Lâm Dương nói.
“Thật sao? Vậy mong bác sĩ Lâm lập tức khôi phục giúp tôi với!” Lệ Vô Cực vội la lên.
“Bác sĩ Lâm, tôi cầu xin cậu, không thể khôi phục võ công cho Vô Cực! Một khi nó khôi phục võ công, chắc chắn sẽ tìm Kỳ Lân Môn báo thù, nếu như vậy sẽ hại chết nó!”
Kinh Mẫn vội vàng nói, nhưng cảm xúc quá kích động, lại ho khù khụ.
“Sư phụ, vì sao…”
“Vô Cực, sư phụ biết tính con, sư phụ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.
Con không nên học võ, không nên học võ…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.