Chương trước
Chương sau


Hô hấp của Trịnh Nhã Vân run rẩy.
Lại thấy Lâm Dương móc ra một cây châm bạc, đâm nhẹ lên người cô ta.
Trịnh Nhã Vân hoảng sợ liên tục lùi về sau, vội vàng xoa xoa chỗ mình bị đâm, run rẩy nói: “Bác sĩ Lâm, anh… anh đã làm gì với tôi vậy? Anh hạ độc tôi sao? Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết…”
“Yên tâm, tôi không định giết cô đâu, một châm vừa rồi chỉ là hủy bỏ võ công của cô mà thôi! Mạch máu và khí mạch của cô sẽ từ †ừ vỡ nát trong vòng ba ngày, giống y chang như tình trạng của Lệ Vô Cực, nhưng cũng không nghiêm trọng bằng anh ta, cô vẫn còn đi được!” Lâm Dương lạnh lùng nói.
Trịnh Nhã Vân vừa nghe thì xém tí nữa đã bủn rủn ngã oặt xuống đất.
Nhưng cô ta hiểu được, có thể nhặt lại một cái mạng đã là cực kỳ chuyện may mắn rồi.
“Cảm ơn bác sĩ Lâm đã tha mạng!” Trịnh Nhã Vân khóc không ra nước mắt.
“Cút đi!” Lâm Dương lạnh lùng nói.
Trịnh Nhã Vân lập tức uể oải rời khỏi: “Đi, đưa Lệ Vô Cực tới bệnh viện chữa trị.

Hội trưởng Xương thở dài, nói với người bên cạnh.

“Vâng, hội trưởng!” Người của hiệp hội võ thuật đứng bên cạnh cực kỳ rối rắm đi lên, đỡ Lệ Vô Cực dậy rời khỏi hiện trường.
Hội trưởng Xương lại nặng nề bước tới, đi đến trước mặt Lâm Dương, hơi cúi người.
“Bác sĩ Lâm… Tôi… Nghiêm túc xin lỗi cậu.
“Bây giờ xin lỗi còn có ích gì nữa sao?”
Lâm Dương hỏi.
Hội trưởng Xương hé miệng, thấp giọng nói: “Chỉ cần có thể nhận được sự tha lỗi của bác sĩ Lâm thì muốn tôi làm cái gì tôi cũng đồng ý cải!”
“Vậy hãy từ chức hội trưởng của hiệp hội võ thuật đi.
” Lâm Dương thuận miệng nói.
“Hả?”
Sắc mặt hội trưởng Xương trắng bệch.
Từ chức?
Sao được cơ chứ?
Ông ta đã nhịn nhục suốt hai mươi năm trời mới leo lên được chức vụ này, đã liên lạc với biết bao mối làm ăn bên ngoài.
Nếu cứ thế từ chức, vậy thì sự cố gắng suốt hai mươi năm nay của ông ta đã chẳng phải là công dã tràng hay sao? Tất cả những mối làm ăn của ông ta chẳng phải hóa thành bọt biển hay sao?
Thế nhưng… Không từ chức, thì ông ta chẳng thể nào đi ra khỏi nhà họ Lương được.
Đứng trước mặt của người có sức mạnh tuyệt đối, những mối quan hệ giao thiệp bên ngoài của ông ta căn bản là không thể nào.
với tới được.
Hội trưởng Xương thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: “Được, bác sĩ Lâm, tôi sẽ làm theo ý của cậu, chủ động từ chức, từ hôm nay trở đi, tôi… Ngô Bá Xương… Sẽ không giữ chức vụ hội trưởng hiệp hội võ thuật này nữa!”
Người xung quanh cũng im lìm không nói chuyện.
Mọi người ngạc nhìn, ai ai cũng hãi hùng khiếp vía, máu nóng sục sôi.
Người này thật sự chỉ là bác sĩ đông y tối;sáo2 í L1 ÑÑIJM Không, anh không phải!
Tên bác sĩ Lâm này chắc chắn không chỉ nằm trong phạm vi bác sĩ mà thôi.
Anh còn là một vị Thiên Kiêu Con Trời có một không hail Hơn nữa… Còn là Song Lệnh Thiên Kiêu!
Ngô Bá Xương bị ép từ chức, hiệp hội võ thuật cũng bởi vì chuyện này mà phải xào bài lại từ đầu.
Đây là chuyện mà rất nhiều người không hề muốn thấy, nhưng cũng là chuyện nhiều người chờ mong.
Sau việc này, hiệp hội võ thuật ắt phải ngã ngựa hoàn toàn.
“Đây chính là bác sĩ Lâm à?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.