Chương trước
Chương sau


Quách Thiếu Kiệt im lặng, sau đó lại lắc đầu nói: “Mặc dù người của bên ông nhiều hơn bên tôi, nhưng… Khương Đình Thông à, tôi chắc rằng người của ông không dám ra tay! Bởi vì nơi này là Thành phố An Bắc! Là địa bàn của nhà họ Quách! Vốn dĩ ông cũng đang ăn cơm nhờ tại địa bàn của nhà họ Quách kia mà! Nếu ông dám ra tay với tôi thì chắc chắn ông đã chặt đứt đường lui của mình! Tôi cá chắc ông cũng biết rõ hậu quả sẽ là gì rồi đúng không!”
Anh ta vừa nói ra những lời này, khuôn mặt già nua của Khương Đình Thông nhanh chóng tái xanh lại.
Đúng vậy, địa vị của nhà họ Quách ở Thành phố An Bắc không thể đo lường được, ít nhất Khương Đình Thông còn phải nhìn sắc mặt của người ta mới dám làm việc.
Nhưng nếu không thể cứu vãn lại những dự án đã hợp tác với Dương Hoa thì ngày tháng sau này của Khương Đình Thông cũng sẽ không được yên ổn!
Khương Đình Thông chần chừ không biết làm sao, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Ông ta không thể đắc tội bất cứ bên nào, cho nên ông ta cần phải cân nhắc lợi hại thiệt hơn một cách kỹ lưỡng.
Nhưng vào lúc này, một chiếc xe lại chạy tới dừng ở trước mặt đám người của Quách Thiếu Kiệt.

Quách Thiếu Kiệt liếc nhìn biển số xe, ánh mắt của anh ta hơi dao động, sau đó nhìn vào vị trí người điều khiển, gọi: “Quý mập, sao cậu lại tới đây?”
Thì ra chiếc xe này là của Chu Phú Quý!
Khi Chu Phú Quý vội vàng rời khỏi vị trí tay lái bước xuống dưới, nhìn thấy tình huống trước mắt thì lập tức sửng sốt, sau đó anh ta bước nhanh tới, đẩy đám đông ra, khom lưng uốn gối ở trước mặt Lâm Dương mà thưa rằng: “Cậu Lâm, mọi chuyện lúc trước đều là lỗi của tôi, xin cậu… xin cậu tha lỗi cho tôi…”
Tình huống này lập tức khiến Quách Thiếu Kiệt đứng hình.
Khương Đình Thông thấy vậy cũng rất đắc ý, ông ta tin rằng Chu Vấn Nam là một người thông minh, cũng là một người cẩn thận, Chu Phú Quý có hành động như vậy tất nhiên là do Chu Vấn Nam ép buộc.
Tô Nhan cũng vô cùng kinh ngạc, cô nhìn Chu Phú Quý với ánh mắt khó hiểu.
“Các người… các người làm sao vậy?” Tô Nhan ấp úng hỏi.
Lâm Dương vẫn chưa kể chuyện xảy ra ở quán trà cho Tô Nhan biết.
“Tôi cũng không hiểu lắm.
” Lâm Dương lắc đầu, sau đó nhìn về phía Chu Phú Quý nói: “Cậu Quý à, cậu làm gì vậy? Tự nhiên nói xin lỗi tôi làm gì?”
“Cậu Lâm à, tôi tới xin lỗi cậu vì chuyện của lúc trước…”
Chu Phú Quý cố nén cơn giận trong lòng xuống, anh ta còn định nói thêm cái gì đó, nhưng Quách Thiếu Kiệt lại bước lên mấy bước, dùng một tay kéo Chu Phú Quý lại, lạnh lùng hỏi: “Cậu làm gì vậy? Xin lỗi nó làm gì? Cậu điên rồi à?”
“Anh Kiệt à, tôi cũng hết cách rồi, ông già của tôi ép tôi làm vậy đấy.
” Chu Phú Quý khóc không ra nước mắt.

“Tại sao?”
“Nghe nói thằng nhãi này có quan hệ với Mã Hải của Dương Hoa, ông già của tôi lo lắng Dương Hoa sẽ trả thù gia đình tôi cho nên mới ép tôi tới xin lỗi thằng nhãi này.
” Chu Phú Quý âm thầm cắn răng nói.
“Vậy sao?” Quách Thiếu Kiệt cũng rất bất ngờ, nhưng một lát sau anh ta bật cười thành tiếng, nói: “Đồ ngốc, sao Lâm Dương lại có quan hệ gì với Mã Hải được chứ? Nếu nói về quan hệ thì đó cũng là quan hệ giữa Tô Nhan và Mã Hải, nói cho chính xác hơn chính là cô ấy có quan hệ với Chủ tịch Lâm của Dương Hoa! Còn Lâm Dương hả? Là cái thá gì chứ!
“Anh Kiệt, chuyện này là thật sao?” Chu Phú Quý ngạc nhiên.
“Sao? Cậu không biết à? Cái vị Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa kia đã để mắt tới Tô Nhan từ lâu! Tất cả mọi người ở Giang Thành đều biết chuyện này! Sở dĩ Mã Hải qua lại với cái tên Lâm Dương này chắc chắn là vì Mã Hải cố ý tiếp cận Lâm Dương để tạo cơ hội cho Chủ tịch Lâm!
Xét đến cùng thì bây giờ Lâm Dương và Tô Nhan vẫn là vợ chồng hợp pháp, cho dù Chủ tịch Lâm có quyền thế ngập trời, giàu có một phương thì anh ta cũng sẽ phải chùn bước trước hôn nhân hợp pháp mà thôi! Cách tốt nhất để giành lấy Tô Nhan chính là ra tay với cái thằng bám váy này!” Quách Thiếu Kiệt cười nói.
Chu Phú Quý vừa nghe vậy, hai mắt lập tức pháp sáng.
“Thì ra là thế!”
“Cho nên cậu đi xin lỗi cái tên Lâm Dương kia thì có ích gì? Thằng đó cũng chỉ là một kẻ vô dụng cáo mượn oai hùm, lấy vợ của mình ra để tạo lợi thế mà thôi!” Quách Thiếu Kiệt nói.
“Nhưng mà… dù sao thì bây giờ Mã Hải cũng đang giúp đỡ tên đó, nếu tôi đắc tội cậu ta, cậu ta chạy tới thủ thỉ bên tai Mã Hải cái gì đó thì nhà họ Chu của tôi vẫn phải chịu xui xẻo.
” Chu Phú Quý nói với biểu cảm khóc không ra nước mắt.
“Nói vậy thì nhà họ Chu của cậu sợ Dương Hoa chứ không sợ nhà họ Quách của tôi sao?” Quách Thiếu Kiệt híp mắt nhìn anh ta.
Toàn thân Chu Phú Quý lập tức run rẩy, vội vàng nói: “Xin anh Kiệt đừng có hiểu lầm, tôi vẫn luôn đứng về phía anh mà “Nếu là như thế thì bây giờ tôi muốn cậu đi qua đó tát vào mặt Lâm Dương hai bạt tai thật mạnh, cậu có làm được không?” Quách Thiếu Kiệt cười nói.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.