Chương trước
Chương sau


Chu Viên Viên sợ hãi liên tục hét lên, sắp phát điên rồi.
“Qua đây!”
Lâm Dương vứt bỏ cái ghế rách nát trong tay, mặt không biểu cảm nhìn cô ta.
Toàn thân của Viên Viên run lên như điện giật, đôi mắt trợn tròn, run lẫy bẩy nhìn anh, há miệng không nói nên lời, hai chân lên cơn sốt rét điên cuồng, nhưng lại không dám nhúc nhích.
“Thế nào? Không lẽ cô còn muốn tôi lặp lại nữa sao?” Lâm Dương khàn giọng nói.
Bộ nào của Chu Viên Viên sắp nổ tung rồi.
Giờ phút này, ở trong mắt cô ta Lâm Dương khủng khiệp giếng như một ác ma! Đáng sợ giống như ma quỷ!
Cô ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, đôi chân lại không nghe theo sai khiến, run lẫy bẩy đi về phía Lâm Dương.
Mỗi một bước chân đều vô cùng khó khăn.
Người bên cạnh sững sờ nhìn cảnh tượng này, không cầm lòng nổi âm thầm nuốt nước bọt.
Lâm Dương này…muốn làm cái gì?
Không lẽ…cũng muốn hạ độc thủ với Chu Viên Viên ư?
Tuy nhiên, Lâm Dương cuối cùng cũng không làm loạn.
Anh chỉ là thở ra một hơi trọc khí, hơi quay đầu lại nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không đánh phụ nữ, cô qua đây xin lỗi em gái tôi đi!”
*Xin… xin lỗi… xin lỗi là được rồi sao?” Chu Viên Viên kinh hãi nói.
“Sau đó nói với tắt cả mọi người rằng cô đã vu oan cho cô ấy, trả lại sự trong sạch cho cô ấy.
” Lâm Dương nói.
“Được … được… Tôi… Tôi… Tôi sẽ làm theo, anh đừng đánh tôi …” Chu Viên Viên kinh hãi nói, sau đó vội vàng bước đến chỗ Tô Dư, run cầm cập nói: ” Tô Dư, tôi xin lỗi, những lời trước đó đều là tôi vu oan cho cô… cô đừng tức giận, hãy tha thứ cho tôi đi… “
“Chu Viên Viên, dù sao thì chúng ta cũng là bạn học, trước đây còn từng là bạn cùng phòng! Sao cô có thể đối xử với tôi như vậy? Tôi rốt cuộc đã làm gì có lỗi với cô chứ?” Tô Dư nghiến chặt răng, căm hận hỏi.
Chu Viên Viên giật mình, trong mắt lướt qua một tia sương mù, tay cũng âm thầm siết chặt, nhưng không nói lời nào.
Lâm Dương nhạy bén nắm bắt được điểm này.
Mặc dù lần này Chu Viên Viên có vẻ rất sợ hãi, cũng đã thỏa hiệp, nhưng trong sâu thẳm trong trái tim cô ta… e rằng vẫn không phục Tô Dư.
“Anh rễ, để cô ta đi đi, sau này em sẽ không tiếp xúc với loại người này nữa, cứ coi như là Tô Dư em gặp xui xẻo, làm bạn học với một người như vậy!” Tô Dư âm thầm nghiền răng nói.

Lâm Dương gật đầu.
Những người xung quanh lúc này mới bừng tỉnh lại.
Không lẽ tất cả chuyện này đều là Chu Viên Viên trút nước bẳn sao?
Chu Viên Viên đã nói ra hết chân tướng của mọi chuyện.
Hầu hết mọi người đều tin, nhưng vẫn có một số người cho rằng đây là kết quả của việc bị Lâm Dương bức cung.
Nhưng chuyện này không còn quan trọng nữa, Lâm Dương không quan tâm đến suy nghĩ của mọi người xung quanh.
Ai sáng tự rõ!
Xe cứu thương 120 chạy tới, trực tiếp khiêng Anh Hào đang nằm trên mặt đất đi.
Nhiều người vây xem phải thổn thức.
Vốn dĩ chiếc xe cấp cứu này là chuẩn bị cho Lâm Dương, nhưng không ngờ rằng lại để cho Anh Hào ngồi trong đó.
Đương nhiên, xe cấp cứu đến, xe tuần tra cũng lái đến đây, không nói lời nào đã đưa Lâm Dương, Chu Nguyên Viên, Tô Dư vào phòng tuần tra.
Tin tức từ phía bệnh viện nhanh chóng truyền đến, Anh Hào tuy rằng nhìn thì có vẻ bị thương rất nghiêm trọng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là khớp xương toàn thân sẽ có một số di chứng, sau này không thể luyện võ công được nữa, Lâm Dương đã trực tiếp phế bỏ anh ta rồi.
Về phần Lâm Dương, đương nhiên không tránh khỏi việc phải chịu trách nhiệm, nhưng mà anh cũng không cần phải lo lắng gì cả, nơi đây là Giang Thành, Mã Hải đương nhiên sẽ ngay lập tức xử lý ổn thỏa, chuyện này chẳng qua cũng chỉ là khi đánh nhau, hai bên hoà giải một chút, bồi thường một chút thì không sao cả.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.