Chương trước
Chương sau


“Ba, trước kia đều là ba bảo vệ con, lúc này đây đồi lại con gái tới bảo vệ ba đi!” Huyết U U đỏ cả hai mắt, khàn giọng nói, ngẳng đầu lên, kiên nghị nhìn Lâm Dương: “Thiên kiêu Lâm, lần này đều là đảo Vong Ưu tôi không đúng, tôi cũng không mong anh có thể buông tha ba tôi, tôi chỉ hy vọng trước khi anh giết ba tôi, thì giết tôi trước, như thế ít nhất tôi cũng không cần phải thấy ba tôi đau khổ…”
Lâm Dương lắc đầu: “Hành động này của cô tuy rằng rất cảm động, nhưng tôi sẽ không bởi vì thế mà mềm lòng, ba cô muốn giết tôi, tôi không giết ba cô đã cho đảo Vong Ưu mấy người chút mặt mũi rồi, cô tránh ra, tôi chỉ phế ông ta”
“Thiên kiêu Lâm, anh hẳn là cũng biết, néu phế ba tôi, ba tôi tắt nhiên cũng sống không lâu! Nếu như anh làm như: vậy, không bằng giết ông ấy!” Huyết U U khóc thút thít nói.
“Một khi đã như thế, vậy giết đi.

Lâm Dương lạnh nhạt nói, tiện đà duỗi tay, một tay ném Huyết U U ra, rút kiếm bổ về phía đảo chủ đảo Vong Ưu.
Anh không có bao nhiêu hảo cảm với Huyết U U.
Dù sao thì cô gái này lúc trước cũng hãm hại anh, bởi vậy Lâm Dương cũng không sẽ cho cô ta mặt mũi.
Còn đảo chủ đảo Vong Ưu, không giết thì phế, sao phải hạ thủ lưu tình?
“Không!” Huyết U U kinh ngạc biến sắc, điên cuồng giãy giụa hô lên: “Bal”
Nhưng… Căn bản vô dụng.
Bốn phương tám hướng vô số đôi mắt ngây ngốc nhìn một cảnh này, hô hấp của mỗi người như ngưng lại.

Đảo chủ đảo Vong Ưu rũ hai mắt xuống, không có phản kháng.
Rơi vào kết cục này chẳng trách ai, chỉ có thể trách ông ta tham quá thì thâm!
Trường kiếm sắc bén rơi xuống, kiếm ý khốc hàn, thân kiếm chưa đến, lạnh lẽo trên thân kiếm đã kích thích làn da ông ta.
Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng thở phào truyền đến.
“Thiếu hiệp, xin dừng tay!”
Giọng nói này vừa cát lên, một viên đá đột nhiên từ nơi xa bay tới, chính xác bắn trúng thân kiếm.
Trường kiếm rơi mạnh xuống bên cạnh đảo chủ đảo Vong Ưu, chưa chạm vào thân!
“Hửm?”
Lâm Dương sửng sốt, nghiêng đầu nhìn tới, nhưng thấy một ông lão mặc quần áo cũ nát đầu bạc trắng vội vàng đi tới võ trường tanh bành.
*Ông Tư Qual”
Bên này Huyết U U kêu ra tiếng.
Một đám người đảo Vong Ưu nhìn ông lão kia, cũng đồng loạt phản ứng lại, vui mừng không thôi.

“Là tiền bối Tư Qual”
“Tiền bối Tư Qua vậy mà rời cốc?”
“Trời ơi, thật tốt quá, tiền bối Tư Qua thế mà tới rồi, chúng ta được cứu rồi!”
Các trưởng lão kích động vô cùng, đều hô lên.
“Bái kiến tiền bối Tư Qua! Xin tiền bối hãy ra tay, bắt người này, trả lại sự bình yên cho đảo Vong Ưu chúng ta!”
Mọi người đồng loạt hành lễ, vội vàng nói.
Người này xuất hiện, mang hy vọng cho tất cả người đảo ‘Vong Ưu!
Nhưng mà… Tiền bối Tư Qua kia lại liên tục lắc đầu.
“Các người lòng tham không đáy, khiến thiếu hiệp này tức giận, đánh bại được anh, đó là do năng lực của các người không đủ, tôi sao có mặt mũi giúp các người đối phó với thiếu hiệp này nữa?”
Mọi người nghe thấy, sắc mặt trắng bệch.
“Sư thúc Tư Qua! Đảo Vong Ưu gặp phải kiếp nạn lớn, người cũng là một thành viên của đảo Vong Ưu, há có thể thây chết mà không cứu?” Đảo chủ đảo Vong Ưu vội vàng nói.
Ông lão này chính là người mạnh nhất ở đảo Vong Ưu đó, nếu ông ta có thể ra tay, đảo Vong Ưu nhát định có thể thoát hiểm nguy, nhưng néu ông ta cũng khoanh tay đứng nhìn, vậy đảo Vong Ưu không còn cách nào để cứu.
“Ông là người nơi nào?” Lâm Dương nhìn chăm chú vào ông lão trầm hỏi.
Vừa rồi kia một viên đá kia cực kỳ kinh người, lực bắn này vào thậm chí vượt qua viên đạn bình thường, ngang với uy lực của súng ngắm, chuyện này không phải người bình thường có thể làm được.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.