Chương trước
Chương sau


Cả người Lương Huyền Mị run lên, do dự, nhưng vẫn cát bước cần thận đi tới.
“Anh… Anh trai… Sao vậy?” Lương Huyền Mị tháp đầu cẩn thận nói.
Cô ấy vẫn là lần đầu tiên dùng loại xưng hô này.
Tuy rằng có hơi ngượng ngùng, nhưng càng tự hào nhiều hơn…
“Em rút ngân châm trên người mình ra đi.
” Lâm Dương mỉm cười nói.
“Dạ… Được…” Lương Huyền Mị lập tức làm theo, rút ngân châm ra.
“Châm lên ngực anh đi.

“Chỗ nào?”
“Hai tắc dưới huyệt Thiên Trung, sau khi châm vào, lại rút ra, rồi châm tới Thủ Thiếu Âm Tâm Kinh, Thủ Thiếu Dương Kinh…”
“Được… Được…”
Lương Huyền Mị có chút phát ngốc.
Cũng may cô ấy cũng là người học võ, cũng có chút hiểu biết về huyệt vị trên cơ thể người, tuy rằng thủ pháp thi châm cực kỳ nghiệp dư, nhưng vẫn châm xuống.

Một lát sau, Lương Huyền Mị nói: “Anh, châm xong rồi.

“Được rồi!”
Lâm Dương lập tức vặn cánh tay, chỗ khớp xương lập tức phát ra tiếng ‘răng rắc’.
Một màn này xuất hiện, tất cả mọi người ở hiện trường bị dọa choáng váng.
“Cái….
Cái gì?”
“Chuyện này không có khả năng!”
Tiếng hô hết đợt này đến đợt khác.
Trong đầu những người ở đảo Vong Ưu đều trống rỗng.
“Cậu… Tay cậu… Vậy mà có thể cử động? Này… Chuyện này sao lại thế này?” Cả người đảo chủ đảo Vong Ưu càng phát run, trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm anh.
Những người con lại đã xám mặt xám mày, vẻ mặt tuyệt Vọng.
“Tay của tôi lúc trước sở dĩ không thể động, bởi vì bị chấn quá mạnh, kinh mạch, mạch máu bởi vì đấm quá độ mà xuất hiện biến dạng, khiến máu không thông, kinh mạch không thông thoáng, hiện tại tôi dùng ngân châm khơi thông kinh mạch và mạch máu, tay của tôi đương nhiên có thể nhúc nhích, tuy rằng xương tay của tôi còn có chút vết nứt, nhưng không có vướng víu gì.

” Lâm Dương lãnh đạm nói.
Đảo chủ đảo Vong Ưu như bị sét đánh, miệng há lớn, nhưng lại nói không thành lời…
*Tôi đã khỏi rồi!”
Lâm Dương lắc tay, nhìn đảo chủ đảo Vong Ưu mỉm cười nói: “Hiện tại, ông thì sao đây?”
Đảo chủ đảo Vong Ưu ngơ ngắn đứng ở tại chỗ, một lát sau, hai chân mềm nhữn, ngồi bệt trên đất, không hé răng nữa…
Hai tay Lâm Dương không thể động được còn không đối phó nổi, hiện giờ hai tay anh có thể động, còn có thẻ lấy gì đấu lại được?
Đệ tử chung quanh toàn bộ lâm vào trầm mặc.
Các đệ tử nội đảo run bần bật.
Những người còn lại cũng đầy vẻ kinh sợ, trong lòng rùng mình.
*Xong rồi… Đều xong rồi…” Một trưởng lão dựa lưng vào tảng đá, mắt hồn nói.
“Chẳng lẽ đảo Vong Ưu tôi lớn như vậy… Ngay cả người thanh niên hai mươi máy tuổi cũng không đối phó được sao?”
Hai mắt đảo chủ đảo Vong Ưu trống rỗng nhìn chăm chú Lâm Dương đang đi tới, cả người như mát hồn.
“Đảo chủ, tôi thắng.

Lâm Dương đứng trước mặt đảo chủ đảo Vong Ưu, lạnh nhạt nói.
“Không nghĩ tới thần y Lâm trong truyền thuyết, lại đáng sợ như vậy, lực lượng của một đảo như đảo của tôi…
Cũng không thể đối phó với cậu….
Là tôi tầm nhìn hạn hẹp… Tôi tầm nhìn hạn hẹp…” Đảo chủ đảo Vong Ưu lắm bẩm nói.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.