Chương trước
Chương sau


Hỏi thăm? Lịch sự?
Một Vong Ưu đảo to lớn, còn phải nho nhã lễ độ với tên nhóc tóc vàng cậu sao?
Đó không phải là tự hạ thấp thân phận sao?
Nhiều người khit mũi chế nhạo.
Đảo chủ cũng không tức giận, chỉ quay đầu nhìn Lâm Dương, “Chàng trai trẻ, vậy cậu muốn thế nào?”
“Đương nhiên là dùng kiệu lớn tám người khiêng đưa tôi tới chỗ bệnh nhân.
Tôi đã đứng ở đây lâu như vậy rồi, chân cũng hơi nhức.
Nếu như không cho người khiêng tôi qua đó, e rằng tôi cũng không thể khám cho bệnh nhân được.
” Lâm Dương cười nói.
“Hỗn xược! Cậu thật là to gan, còn dám nói nhảm ở đây!”
“Tên nhóc thối, cậu chán sống rồi sao?”
“Cậu cũng không nhìn lại bản thân mình đi! Cậu là cái thá gì, cũng xứng ngồi kiệu lớn tám người khiêng của chúng tôi ư?”
Một số người của đảo Vong Ưu lập tức mắng chửi.
Một người kiêu ngạo như vậy, e rằng là cả đời này bọn họ cũng chưa từng thấy qua!
“Câm miệng hết đi!”
Đảo chủ hét lên.
Mọi người ngay lập tức ngừng bàn tán.
Lại thấy đảo chủ nhìn kỹ Lâm Dương, sau đó lắc đầu nói: “Đáp ứng yêu cầu của cậu ta.


“Đảo chủ, cái này…”
“Tôi không có hứng thú gì với người này, cũng không có thời gian dây dưa với cậu ta.
Sau khi thỏa mãn cậu ta, thì nhanh chóng tống tiểu thư vào Tư Qua Cốc đi.
” Đảo chủ thờ ơ nói, cũng lười nói thêm nhiều, liền phất tay áo rời khỏi phòng nghị sự.
Mọi người nhìn nhau.
“Xem ra đảo chủ cũng lười tính toán với tên nhóc tóc vàng này.
” Sở Túc khit mũi nói.
“Còn không phải sao? Đảo chủ không lẽ còn cần giết một tên miệng còn hôi sữa như vậy ư? Nếu như truyền ra ngoài không phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao? Đảo chủ chỉ là muốn dùng cậu ta để chặn miệng tiểu thư, danh chính ngôn thuận nhết tiểu thư trong đảo mà thôi.

“Hừ, chúng ta đành phải để cho tên nhóc này kiêu ngạo một lần.

Đám đông phẫn nộ bắt bình, trừng mắt nhìn Lâm Dương.
Chẳng máy chốc, chiếc kiệu lớn tám người khiêng đã đặt trước cửa của phòng nghị sự.
“Tên nhóc, đi thôi.
” Sở Túc cực kỳ bực bội, hét vào mặt Lâm Dương.

“Thái độ hơi tệ.
” Lâm Dương bình tĩnh nói: “Thái độ tệ như vậy, tôi sẽ không đi.

“Cậu…”
Sở Túc tức giận liền muốn ra tay, nhưng Huyết Nham đã nhanh chóng ngăn cản ông ta.
“Tam trưởng lão, nhịn một chút đi, chờ cậu ta rời đảo rồi, ông muốn dạy dỗ cậu ta thế nào cũng được.
” Huyết Nham thấp giọng nói.
Sở Túc nghe vậy mới bỏ qua.
“Đành vậy, nêu như bổn trưởng lão tính toán với tên nhóc.
thối này thì sẽ trở thành đầu đề câu chuyện cho người khác! Nhưng mà nếu bổn trưởng lão không dạy dỗ cậu ta thì sớm muộn gì cũng có người khác dạy dỗ!” Nói xong, Sở Túc phát tay áo rời đi.
“Anh Lâm, mời lên kiệu đi!” Huyết Nham ôn tồn nói.
“Được.
” Lâm Dương gật đầu đi ra ngoài cổng.
Ngoài cổng là một chiếc ghé kiệu lớn cũ kỹ, rõ ràng là có hơi lâu năm.
Rôt cuộc, trong xã hội bây giờ, ai còn dùng kiệu nữa chứ?
Trên đảo Vong Ưu có thể có kiệu đã là rất hiếm tháy rồi.
Lâm Dương cũng không chê trách, trực tiếp ngồi vào.
Mấy tên đệ tử âm thầm khit mũi, đều oán hận trong lòng, nhưng đảo chủ đã lên tiếng, bọn họ cũng đành chịu, chỉ có thể khiêng cái kiệu đi tới đỉnh núi ở trung tâm hòn đảo.
Chiếc kiệu đung đưa đi về phía trước.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.