Đúng lúc ấy thì Nhan Khả gọi anh.
Lâm Dương khẽ nghiêng đầu nhìn cô ta.
Nhìn thấy gương mặt tuần tú đẹp trai hệt như một thiên thần của Lâm Dương, hai má Nhan Khả không khỏi đỏ ửng lên. cô ta giơ tay lên chùi đống bùn trêи gương mặt đi rồi hạ giọng nói: “Anh Lâm, cảm ơn anh đã tốt bụng ra tay giúp đỡ.”
“Không phải khách sáo, tôi cũng chẳng phải là tốt bụng ra tay giúp, tôi tới đây vì có mục đích của mình thôi.”
“Tôi biết điều đó, nhưng cho dù anh có mục đích là gì đi chăng nữa thì nếu như không có anh thì có thể là thông Tân Điền Dược chúng tôi sẽ không còn tồn tại trêи cõi đời này nữa, tôi sẽ nhớ kĩ chuyện này.” Nhan Khả mỉm cười nói.
Lâm Dương gật đầu: “Được rồi, sau này có duyên sẽ gặp lại.”
“Anh Lâm, xin anh hãy đợi thêm một chút nữa!”
“Còn có việc gì sao?”
“À thì… Anh Lâm, cậu thật sự… thật sự muốn mang Sâm Hoàng đi mất hay sao?” Nhan Khả ngập ngừng mãi rồi mới cẩn trọng dò hỏi.
Cô ta có thể không để ý đến máy giọt linh huyết cơ mà Sâm Hoàng là thứ do tổ tiên của họ để lại, nếu như nó bị mắt trong thê hệ này của cô ta thì sao cô ta có thể đối mặt với những lời căn dặn của tổ tiên đây!
“Cô không nỡ bỏ nó hả?”
“Cái này… ờ thì… Đương nhiên là tôi không nỡ rồi, nhưng nếu như anh Lâm cứ nhất định muốn mang nó đi thì chắc là tôi cũng không có cách nào khác, có điều phần là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/329025/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.