Người nhà họ Lâm đều đầu óc mù mịt.
Lâm Vũ Hào cũng âm thầm nhíu mày, hiển nhiên không biết lời nói của Lâm Dương có ý gì.
“Lâm thần y, trổ tai lanh miệng lanh mồm nhất thời cũng không có ý nghĩa gì. Tôi biết anh rất không phục, nhưng tôi có một lời khuyên, hy vọng anh có thể nghe lọt tai. Chút thực lực này của anh hoàn toàn không là gì cả trước mặt nhà họ Lâm của tôi. Nếu như anh vẫn muốn duy trì tình trạng hiện nay, cách tốt nhất giữ thái độ trung lập. Nếu như anh vẫn còn chấp mê bát ngộ, muốn chống đối nhà họ Lâm của tôi, vậy thì hãy suy nghĩ kỹ hơn về kết cục sẽ như thế nào. Nhà họ Lâm của tôi không có kẻ thù, bởi vì kẻ thù của nhà họ Lâm đều chết sạch hết rồi! “Nói xong, Lâm Vũ Hào bước ra khỏi cửa.
Nhưng ngay lúc anh ta đi ra khỏi cửa, một giọng nói lãnh đạm vang lên.
“Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Đến lúc đó, anh sẽ biết câu nói này của tôi có ý gì…”
Nhịp bước của Lâm Vũ Hào hơi trì trệ, lông mày cũng cau lại, nhưng một lúc sau lại cười nhẹ một tiếng.
“Ngu ngốc!”
Anh ta thờ ơ nói, lắc đầu rời khỏi tập đoàn Dương Hoa.
Sau khi lên xe, Lâm Tung mới thở phào nhẹ nhõm, uống một ngụm nước khoáng, lại rút ra mắt tờ khăn giấy, lau mồ hôi trêи trán.
“Anh Hào, sao anh lại ở Giang Thành?” Lâm Tung cẩn thận dè dặt hỏi.
“Chúng tôi không rời khỏi Giang Thành. Tôi vốn dĩ là muốn trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/329012/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.