Về phần quản lý Chu, sớm đã nhếch mép cười.
“Hihi, cô Tô, bây giờ tên phiền phức đã đi rồi, lại đây, mau ngồi xuống đi, chúng ta từ từ ăn đi.” Quản lý Chu cười nói.
Đôi mắt đó đã nhìn vào cơ thể của Tô Nhan.
Đừng nhìn thấy cơ thể Tô Nhan đầy vét thương và băng bó, nhưng càng nhìn càng thể hiện ra vẻ đẹp dịu dàng và đáng thương.
Quản lý Chu càng nhìn càng thích, càng nhìn càng nóng mắt, tay không nhịn được muốn sờ vào bàn tay nhỏ bé của Tô Nhan.
Tô Nhan nhíu mày, lập tức thu tay về, trầm giọng nói: “Quản lý Chu, xin hãy tự trọng.”
“Haha … có chút không cầm lòng nổi… thật là ngại quá!
Thật là ngại quá!”
Quản lý Chu cười lớn haha, sau đó trực tiếp vẫy tay: “Mang đồ ăn lên.”
Chẳng máy chốc, đủ loại sơn hào hải vị món ăn quý và lạ đã được đưa lên bàn tiệc.
“Nào, ăn thôi!” Quản lý Chu hào sảng nói, gắp một món ăn cho Tô Nhan.
Tô Nhan cố nặn ra một nụ cười, nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi.
Cô miễn cưỡng ăn hai miếng, quản lý Chu đã rót đầy ly rượu rồi.
“Quản lý Chu, tôi không biết uống rượu.” Tô Nhan vội vàng nói.
“Cô nói cái gì vậy? Không biết uống rượu sao? Làm sao
Có lẽ bản thân Tiêu Sĩ Kiệt cũng chưa từng nghĩ rằng Mặc Tiểu Vũ sẽ ném ra một câu như vậy, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
“Thế nào? Không dám sao?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
“Tên khốn!!!”
Tiêu Sĩ Kiệt giận tím mặt, khuôn mặt đỏ bừng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/328944/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.