Người này… không phải là một kẻ điên hoàn toàn từ đầu đến chân đến chứ? 
Phong Liệt đại sư sợ hãi nghĩ. 
Nhưng người điên cũng sẽ không làm ra chuyện như: vậy… 
Các đệ tử Sùng Tông giáo xung quanh phẫn nộ đứng dậy. 
Có người muốn đi tới dạy dỗ cái tên không biết lễ độ này một phen, nhưng đã bị Văn Mạt Tâm cản lại. 
“Chàng trai trẻ, hình như chúng ta không quen biết đúng không?” Ông ta thản nhiên hỏi. 
“Không quen biết tôi cũng không sao, tôi nghĩ hẳn các người biết Lạc Thiên chứ?” Lâm Dương hỏi với vẻ mặt không chút biểu cảm. 
Giọng nói càng thêm lạnh giá. 
“Lạc Thiên?” Văn Mạt Tâm nhíu mày. 
“Là đứa con gái mà Khởi Tố trưởng lão đưa về đó. Nói một cách nghiêm khắc thì cô ta còn có chút quan hệ thân thích với ngài đó ạ.” Người bên cạnh vội vã cẩn thận nói với Văn Mạt Tâm. 
Lúc này, Văn Mạt Tâm mới bừng tỉnh. 
Chỉ là từ trước đến nay, đối với những thân thích ở xa này, ông ta luôn không đẻ trong lòng. 
“Lạc Thiên làm sao?” Văn Mạt Tâm lại hỏi. 
Dù ông ta chẳng có kiên nhẫn gì, nhưng trong hoàn cảnh thế này, ông ta buộc phải thể hiện mình độ lượng, Nhưng lại thấy Lâm Dương chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nhìn Văn Mạt Tâm, thản nhiên nói: “Lạc Thiên là bạn tôi. Vừa nãy tôi thấy cô ấy bị thương rất nặng. Khởi Tố đâu rồi? Tôi hẳn là đã nói với bà ấy là tôi sẽ tới Sùng Tông giáo đón cô ấy. Sao vậy? Mấy người không nhận được tin tức này sao?” 
Câu nói này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/328895/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.