Sau khi nghe thấy tin này, Phong Liệt người đang thấp thỏm lo sợ trêи núi đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ông ta biết rằng ông ta đã đúng rồi …
Người thanh niên đó…quả nhiên không phải là người bình thường…
“Phong Liệt, quá ngu ngốc rồi, xem ra Thượng Võ Quán của chúng ta không thể chờ đợi được đến khi tỷ võ rồi!”
Hoắc Kiến Quốc đi bên cạnh thờ ơ nói.
Trong mắt của ông ta cũng lộ ra một tia đắc ý.
Rõ ràng, ông ta cực kỳ xem thường hành động này của Phong Liệt.
Đây hoàn toàn chính là một tên ngốc mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
“Hoắc Kiến Quốc, người thật sự ngu xuẩn chính là ông, lại buông tha một vị đại phật đáng kính! Hahaha …” Phong Liệt đại sư cười lớn haha nói.
Hoắc Kiến Quốc khẽ nhíu mày, hiển nhiên là không biết ông ta có ý gì, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ âm thầm khit mũi một tiếng : “Ngu xuẩn cực đỉnh!”
Việc điêu trị của Lạc Thiên không làm mật quá nhiêu thời gian của Lâm Dương.
Mặc dù trông cô ấy lắm lem bùn đất, dáng vẻ đầu bù tóc rối hiển nhiên vô cùng nhếch nhác, hơn nữa toàn thân đều là vết thương, nhưng may mắn thay đều là không phải là vết thương gì lớn, chỉ có một điều tương đối nghiêm trọng chính là một chân đã bị gãy và lòng bàn tay dường như đã bị giãm đến máu thịt mơ hồ.
Lâm Dương đương nhiên có thể nhìn ra chuyện gì đang xảy ra.
Anh cẩn thận chữa trị cho Lạc Thiên, bôi thuốc mỡ từng chút một, mỗi kim bạc châm xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/328888/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.