“Lúc này còn gây rắc rồi gì nữa?”
Mấy người của Thượng Võ Quán hừ lạnh.
“Tiểu Lâm, có chuyện gì vậy?” Hoắc Kiến Quốc vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, nhìn thấy Lâm Dương còn muốn gây chuyện, ông ta càng cáu kỉnh hơn.
Lâm Dương cau mày liếc nhìn Hoắc Ngạo.
Vừa rồi là có một đôi tay từ phía sau đẩy anh ra, đây chắc chắn là kiệt tác của Hoáắc Ngạo.
Hoắc Ngạo âm thầm lộ ra ý giễu cọt, cười nói: “Lâm Dương, nếu như sợ thì cứ nói, không sao cả, dù sao vốn dĩ cũng là người nhút nhát, mọi người ai cũng biết.”
Anh ta không hy vọng để người của Phong Liệt Đại Sư: giáo huấn Lâm Dương, chỉ cần để Lâm Dương xấu hổ, xả giận chuyện ngày hôm qua là được rồi.
Nhưng mà, chính vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên cười nhạt một tiếng: “Ai nói tôi là người nhút nhát?”
Ngay sau khi những lời này rơi xuông, người của Thượng Võ Quán đều sững sờ.
*Tiểu Lâm, làm cái gì vậy?” Sắc mặt của Hoắc Kiến Quốc cũng trầm xuống.
Nhưng Lâm Dương đã chỉ vào Trần Hạc ở đằng kia nói, “Tôi sẽ luyện tập thật tốt cùng anh ta!”
Người của Thượng Võ Quán vừa nghe thấy, đều ngây ngốc.
Hoắc Ngạo cũng ngắn ra.
Anh ta vốn dĩ cho rằng Lâm Dương nhất định sẽ sợ hãi một chút, đây cũng là thời điểm tốt để anh ta chế nhạo Lâm Dương, nhưng Lâm Dương không những không sợ hãi ngược lại còn chấp nhận …
“…Lên sao?”
“Biết võ công sao?”
“Tay chân gầy guộc này … tìm cái chết sao?”
Mọi người trố mắt đứng nhìn.
Hoắc Kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/328882/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.