Hùng Trường Bạch gật đầu, chiếc xe liền phóng đi.
Chiếc xe chạy ra khỏi Giang Thành, cũng là ngoại tỉnh, đến Dương Thành bên cạnh.
Dương Thành có nền y học cổ truyền Trung Quốc phong phú và được mệnh danh là thủ đô của y học, lễ hội y học hàng năm sẽ thu hút các bác sĩ nỏi tiếng trời nam đất bắc đến.
Ở trung tâm thành phố, có một võ quán với diện tích rất lớn, gọi là Thượng Võ Quán.
Thượng Võ Quán không giống với Võ Quán Mãn Thị, cả nước chỉ có một võ quán là do người của nhà họ Hoắc mở ra và truyền thụ những quyền pháp chân chính nhát, đương nhiên người nhà họ Hoắc này không liên quan gì đến con cháu của Hoắc Nguyên Giáp.
Thượng Võ Quán rất nổi tiếng không thua gì so với võ quán Mãn Thị, nghe nói võ quán này trong mười năm đã sản sinh ra 4 nhà vô địch võ thuật và 6 nhà vô địch Sanda thế giới. Những người chiến thắng trong các cuộc thi càng nhiều hơn, điều đó cho thấy thực lực của võ quán thật phi phàm.
“Anh Lâm, mời anh vào trước đi. Tối nay ở lại đây nghỉ một đêm đi. Chúng tôi sẽ thu xếp phòng cho anh ngay lập tức.”
Người tài xế bước xuống xe mỉm cười nói.
Lâm Dương gật đầu, dưới sự dẫn đường của người ở Thượng võ quán, Lâm Dương tạm thời nán lại ở đây.
Sau khi trời tối, Lâm Dương được sắp xếp ăn cơm ở phòng khách.
Cấp trêи của Thượng võ quán sẽ tập trung tại đây để dùng bữa.
Quán chủ Hoặc Thượng Vũ, con trai của ông ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/328871/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.