Còn lúc này, Lâm Dương cũng đã bước ra khỏi cục.
Anh gọi điện thoại cho Cung Hoan Vân và yêu cầu Cung Hoan Vân cử người đến chăm sóc cho Vệ Yến, tốt hơn là nên đón cô ta đi vì Lâm Dương không dám chắc chắn liệu Lâm Thái có phái người khác đến hạ độc thủ nữa hay không.
Lâm Dương lúc này muốn ngay lập tức giết nhà họ Lâm để giải quyết toàn bộ ân oán bao nhiêu năm qua.
Nhưng anh biết rằng bây giờ vẫn không thể bóc đồng, nếu không anh sẽ thua hết trận.
“Chờ đến khi đại hội bắt đầu đi! Chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho nhà họ Lâm thân bại danh liệt!!”
Lâm Dương hít sâu một hơi, âm thầm siết chặt nắm đấm, một mình đi về phía sân bay.
Trêи đường đi, anh gọi điện cho Mãn Thương Hải.
Lúc này, Mãn Thương Hải sau khi tiếp nhận trị liệu đơn giản đã ngồi trêи xe lăn.
Ông ta đang ở trong một căn phòng ti.
Giờ phút này, trong căn phòng vẫn còn có rất nhiều cao thủ của võ quán Mãn Thị, còn ở trước mặt, Mãn Phúc Tây đã bị trói tay ấn trêи giường, bên cạnh còn có một người lực lưỡng đang cầm dao.
Mãn Phúc Tây điên cuồng giãy dụa, gào lên: “Bố! Không được! Thả con ra! Bố! Cầu xin bố hãy cho con một cơ hội nữa đi, con là con trai của bố!”
Nhưng Mãn Thương Hải lại không quan tâm đến nó.
Người bên cạnh lấy điện thoại ra.
“Cậu Lâm …” Mãn Thương Hải run rẩy hét lên một tiếng.
“Tôi không muốn chân của con trai ông nữa, trước tiên cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/328850/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.