Điện thoại đã bị ngắt.
Tào Uy ngồi liệt dưới đất, cả người run rấy, đại não tựa như nước bị nấu sôi, nóng bỏng cuộn trào.
“Tại sao lại như vậy…”
Tào Uy không ngừng lắm bẩm.
“Thưa ông, năng lượng của Lâm thần y này… thật sự mạnh tới như vậy sao?” Người ở trong chỗ tối ấy đi ra, khàn khàn nói.
Cả người Tào Uy run lên, lười giải thích với người nọ, lập tức kêu lên: “Mau, lập tức thu dọn, lập tức rút vốn, rời khỏi nơi này trước mười hai giờ, mau! Mau lên!”
“Thưa ông… ông nghiêm túc ư?” Người ở trong chỗ tối trầm giọng hỏi.
“Nói nhảm ít thôi, mau lên!”
Người trong chỗ tối không nói lời nào, một lần nữa lui về nơi tối tăm.
Rất nhanh, bộ phận bán cao ốc gọi ra ba mươi mấy cuộc điện thoại chỉ trong vòng mười mây phút.
Mà Tào Uy cũng không ngồi yên, gần như đầu tiên là gọi điện cho võ quán Mãn Thị.
“Ông chủ Tào, lại làm sao vậy?”
Đầu bên kia điện thoại là giọng nói hơi mắt tập trung của Mãn Thương Thạch.
Thói quen giấc ngủ của người tập võ đều là có định, đã trễ thế này ông ta cũng nên ngủ rồi nên tất nhiên không thích có người quấy rầy.
“Mãn nhị gia, tôi hỏi ông, nhà họ Mãn các ông đã phái người đến động vào Lâm thần y rồi à?” Tào Uy vội hỏi.
“Đúng vậy.” Mãn Thương Thạch trả lời đơn giản.
“Mau, lập tức gọi người của các ông trở về đi, không được động đến Lâm Dương!” Tào Uy hết sức nôn nóng kêu lên.
Lời này vừa ra, Mãn Thương Thạch lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/328827/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.