Tạm thời không thể ly hôn được rồi, nhưng nơi ở vẫn bị phân ra.
Lâm Dương hoàn toàn không thể hiểu được, đang yên đang lành tại sao Tô Nhan lại làm như vậy.
Cô ấy ghét mình sao?
Không phải chứ?
Lâm Dương không làm gì cả, nhưng từ biểu hiện của Tô Nhan có thể thấy, không hề nhìn ra được chút cảm xúc ghét bỏ nào.
Chuyện này là sao vậy?
Trước đó bà cụ Tô và Trương Tinh Vũ đều ép buộc Tô Nhan ly hôn với Lâm Dương, nhưng cô đều không đồng ý, tại sao đang yên đang lành đột nhiên lại có ý nghĩ này?
Lâm Dương không thể nào hiểu được.
Bỏ đi, trước tiên tìm chỗ ở đã, trời cũng đã tối rồi, nếu không tìm được chỗ ở, sợ là đêm nay phải ngủ ngoài đường mắt.
Lâm Dương thở dài xách vali lên trêи chiếc xe Porsche dưới lầu, chuẩn bị gọi Mã Hải tìm một chỗ.
Nhưng khi vừa cầm điện thoại di động ra, đã nhìn thấy Lạc Thiên gọi điện đến.
“Lâm Dương, anh đang ở đâu vậy? Có thời gian không? Nhanh chóng đến phòng khám một chuyến!” Lạc Thiên ở đầu dây bên kia vội vàng nói.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có một bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch, tôi… tôi không thể khống chế được, anh mau tới đây đi!” Lạc Thiên gần như sắp khóc rồi.
Lâm Dương vừa nghe thấy, sắc mặt có chút thay đổi, lập tức trầm giọng nói, “Cô ổn định tình trạng bệnh nhân trước đi, tôi tới liền.”
Nói xong, Lâm Dương cúp điện thoại, lao thẳng về phía phòng khám của Lạc Thiên.
Sau khi vào bệnh viện, đã nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/328711/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.