Khi người đàn ông bước vào, ánh mắt của mọi người đều đỗ dồn vào anh.
Vóc người cao ráo, vừa vặn mặc một bộ âu phục thẳng tắp, nhưng lại đội một chiếc mũ, vành mũ phủ xuống che gần hết khuôn mặt.
“Lâm Dương?”
Tô Nhan đang ngồi trêи ghế bị cáo lập tức nghẹn ngào gọi một tiếng.
“Lâm Dương gì? Tiểu Nhan, con điên rồi à?” Trương Thanh Ngư ở bên cạnh dùng cùi chỏ đụng đụng con gái mình.
Cơ thể Tô Nhan khẽ run lên trước khi định thần lại, nhìn người đó lần nữa, cả dáng người và khuôn mặt đều giống Lâm Dương, nhưng có một điều là hoàn toàn khác.
Đó là, anh ấy thật đẹp trai.
Dù chỉ để lộ một nửa khuôn mặt nhưng nửa khuôn mặt duy nhất của anh ấy đơn giản là một kiệt tác của thượng đế ban tặng. Sợ là Michelangelo* cũng không thể nào điêu khắc ra được khuôn mặt tuyệt vời như vậy?
(*Michelangelo là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư… rất tài năng thời kỳ Phục hưng của nước Ý) Tô Nhan muốn chạy tới, vén mũ chóp lên xem người này có phải là Lâm Dương hay không, nhưng khi đứng trước mặt quan tòa, cô mới nhận ra đây chính là chủ tịch tập đoàn Dương Hoa trong truyền thuyết của Giang Thành!
Tô Nhan lắc đầu, gạt những suy nghĩ vớ vẫn trong lòng sang một bên, không nhịn được cười khổ lên.
Nhân vật như vậy làm sao có thể là Lâm Dương được chứ?
Một người như vậy có phải là chủ tịch tập đoàn Dương Hoa gần đây đang được chú ý không?
Còn quá trẻ!
Không ít người đang cảm thán.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/328681/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.