Cô là ai?
Lời này tuyệt tình đến mức nào.
Trong lòng Tô Nhan lạnh đi một nửa.
Nhưng lúc này, cô cũng không có cách nào, chỉ có thể cúi đầu nói: “Bà nội, là con, cháu gái của bà Tô Nhan…”
“Tôi có cháu gái tên Tô Nhan sao?” Bà cụ Tô nhìn con cháu trai gái hai bên một cách kỳ lạ.
“Hình như là không có nhỉ?”
“Không nhớ là có.”
“Ai lại mặt dày mày dạn chạy tới đây nhận thân thích vậy?”
Đám người Tô Trương Dương, Tô Cương lớn tiếng nói.
Ngược lại Tô Thái hơi chần chờ, thấp giọng nói: “Mẹ, là con gái của chú tư, ngài quên rồi sao?”
Lời này vừa nói ra, vài người của nhà họ Tô hung tọn trừng mắt liếc Tô Thái.
Bà cụ Tô cũng nhìn lướt qua Tô Thái, hừ thầm một tiếng, thản nhiên nói: “Ò? Hình như tôi nhớ…Là con…Cháu gái, đến đây có việc gì không?”
“Bà nội…” Tô Nhan quỳ gối trêи mặt đất, khóc thút thít nói: “Cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, buông tha cho ba của con đi, cho dù thế nào thì ông ấy cũng là con trai của ngài mài!”
*Ò? A Quảng xảy ra chuyện gì sao? Có chuyện gì vậy?” Bà cụ Tô thấy biến không sợ hãi, không nhanh không chậm hỏi.
“Bà nội, ngài cũng biết, ba ông ấy bị bắt, nói là bị nghỉ ngờ có liên quan đến gian lận thương nghiệp, số tiền máy chục triệu, một khi xác nhận được thì cũng đủ để ông ấy bị kết án chung thân, bà nội, cầu xin ngài buông tha cho ông ấy đi, cầu xin ngài cứu ông ấy đi!” Hốc mắt của Tô Nhan đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than/328665/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.