Lời nói này của Lâm Dương khiến cho cả nhà họ Tô sửng sốt.
Không nợ?
Khiến cho bọn họ thật muốn nói ra, chính khi anh ở rễ là đã nợ nhà họ Tô rồi, dù sao sau khi anh ở rễ nhà họ Tô rồi thì cũng chưa làm được chuyện gì kiếm được nửa xu, toàn hoàn dựa vào Tô Nhan nuôi sống.
Chỉ một tên ở rễ như anh, mà cũng có tư cách nói ra câu này sao?
Người một nhà họ Tô đều cười nhạt.
“Đi thôi!”
Cũng không chờ người nhà họ Tô lấy lại tinh thần, Lâm Dương đã quay đầu đi về phía ngoài.
“Khoan đãt”
Bà cụ hô lên.
Lâm Dương hơi dừng bước chân lại.
“Tô Cương.”
“Bà nội!”
Tô Cương đứng lên.
“Cháu đi cùng với Lâm Dương đi, cháu là con trai của Tiểu Cói, chắc là cháu cũng biết phải nói như thế nào rồi, đừng để cho cậu ta nói bậy, miễn cho việc trêu chọc người nhà họ Từ, mang tai họa đến nhà họ Tô chúng ta.”
Bà cụ họ Tô trầm giọng nói.
Tô Nhan nghe thế, sắc mặt cô trắng bệch.
Bà cụ nhà họ Tô không tin tưởng Lâm Dương thì cũng thôi đi, thế mà còn đề phòng Lâm Dương, sợ rằng Lâm Dương sẽ ở trước mặt người nhà họ Từ mà nói lung tung, khiến cho nhà họ Tô kết thù với nhà họ Từ!
Rốt cuộc bà cụ nhà họ Tô có coi Lâm Dương như người nhà của mình không?
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, dù sao lần này bà cụ họ Tô cũng đang đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than-2/2749356/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.