Chương trước
Chương sau
Được lệnh của người đàn ông to lớn, ba bốn người đàn ông vạm vỡ khác tiền vào trong, lật tung bàn ghé và giường tủ.

Ban đầu còn phòng khám sạch sẽ, ngay lập tức đã trở thành một đống hỗn độn.

“Dùng tay lại! Mau dừng tay!”

“Nghiêm Lãng, báo cảnh sát đi!”

Lạc Thiên gấp đến mức sắp khóc rồi, vội vàng tiến lên ngăn cản.

Nhưng một người phụ nữ như cô sao có thể chống lại những tên côn đồ này chứ?

Phòng khám này là do ông nội của cô lập ra, tuổi tác ông nội đã cao rồi, cũng rất ít khi đến phòng khám, nhưng cho dù là vậy, thì đây cũng là tâm huyết của nhà họ Lạc đấy!

Nghiêm Lãng bị dọa đến mức liên tục lui về phía sau, trốn vào đến trong phòng run rầy lấy điện thoại ra để báo cảnh sát.

Lâm Dương thì liên tục nhíu mày.

Dù thế nào đi nữa, Lạc Thiên cũng là bạn học và bạn thân nhất của vợ anh, hơn nữa tuy rằng thoạt nhìn thì Lạc Thiên có vẻ rất “ác”, nhưng thái độ làm người cũng không xấu.

“Con đĩ này, cút ral”

Nhìn thấy Lạc Thiên nhào về phía này, người đàn ông to cao da đen vung cánh tay lên.

Lạc Thiên chịu ảnh hưởng của quán tính, liên tục lui về phía sau rồi đặt ʍôиɠ ngồi dưới mặt đắt.

“Đồ con đĩ, Hắc Hỗ tao không đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa là tao để tủy tiện để cho phụ nữ nỗi điên lên, mày thành thật lại cho tao! Nếu không cũng đừng trách tao không biết thương hoa tiếc ngọc!”

Người đàn ông to lớn hung tợn nói.

“Tôi liều mạng với các người!”

Lạc Thiên tức giận đến mức đôi mắt ngập nước, hốc mắt cô đỏ lên, cô cắn chặt răng, lại lao lên thêm một lần nữa.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Gã đàn ông kia cũng nỗi giận, trực tiếp kéo cái thắt lưng bên hông xuống, xem ra là muốn trói Lạc Thiên lại.

Nhưng ngay khi gã vừa định ra tay chế ngự Lạc Thiên lại, thì đột nhiên bên cạnh có một cánh tay tái nhợt vươn lên, mà vỗ lên cánh tay của gã đàn ông kia một cách nhanh chóng và chính xác.

Chỉ trong khoảng khắc, thân hình gã đàn ông cứng lại.

“Anh Hỗ, anh bị làm sao vậy?”

“Con đĩ này mày đã làm cái gì vậy?”

Những gã đàn ông khác cũng vội vàng lao về phía Lạc Thiên.

Nhưng ngay khi bọn họ vừa tới gần, cánh tay Lâm Dương giống như là lông vũ, nhẹ nhàng đập vào, chỉ cần mấy chưởng, tất cả những người này đã không thể nhúc nhích được gì nữa.

Lạc Thiên ngắn ra.

Vừa rồi cô nhìn thấy trong lòng bàn tay Lâm Dương có mắt tia sáng xét qua.

Kia hình như là ngân châm.

Ngay lập tức Lạc Thiên đã phản ứng lại: “Anh làm cái gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là lợi dụng ngân châm làm tê liệt dây thần kinh của bọn họ mà thôi.”

Lâm Dương lạnh nhạt đáp.

Lạc Thiên thở gấp.

Dùng ngân châm để làm tê liệt dây thần kinh ở trong Trung y cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, giống như kϊƈɦ thích huyệt ở bên trong, huyệt vị thiên mà có thể khiến cho dây thần kinh tê liệt trong thời gian ngắn, trêи sách y học từng có ghi chép về việc sử dụng châm cứu để thay thế thuốc tê.

Trêи thực tế Lạc Thiên cũng có thể làm được chuyện này.

Nhưng điều kiện đầu tiên chính là, người bệnh phải nằm bát động, cởi hết tất cả quần áo ra, để cho cô có thể tìm được vị trí của huyệt đạo một cách rõ ràng.

Mà giống như loại tình huống này có thể ngay lập tức gây tê năm sáu người đàn ông to lớn, vậy quả đúng là khó như lên trời.

Có chuyện gì xảy ra với người này vậy? Không phải Tiểu Nhan đã nói là anh ta chỉ xem qua một ít sách vở về phương diện y học thôi sao?

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng còi cảnh sát, không ít người đi xem náo nhiệt đã tụ tập ở bên ngoài phòng khám, hai người mặc đồng phục cảnh sát đi đến.

Nghiêm Lãng đang trốn ở phía sau vội vàng nhảy ra, chỉ vào đám người Hắc Hỗ mà hô lớn: “Đồng chí cảnh sát, các anh đến đúng lúc lắm, vừa rồi đám du côn lưu manh này đập phá đồ ở trong phòng khám chúng tôi, phiền các anh nhanh chóng bắt bọn đi, một người cũng không được thai”



Phía sau, cảm giác tê liệt thần kinh của đám người Hắc Hỗ cũng đã biến mắt hơn một nửa rồi, một đám người mềm nhữn nằm trêи mặt đất.

Tuy rằng bọn họ rất kinh ngạc trước hiện tượng kỳ lạ này, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc để suy nghĩ về vấn đề này.

“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi cũng không phải là người xấu mà.

Anh Hỗ mặc đồ đen vội vàng la lên.

“Có phải là người xấu hay không cũng không phải là chuyện mà anh có thê nói được, tất cả hãy đi theo tôi một chuyền!”

Người cảnh sát mày rậm mắt to còn hơi trẻ tuổi nói.

Kết quả là, anh Hỗ, Lạc Thiên, Nghiêm Lãng và Lâm Dương đều bị đưa đến cục cảnh sát đẻ ghi chép.

Qúa trình có vẻ như rất đơn giản.

Mà sau khi trải qua một phen tra hỏi, rốt cuộc cũng đã biết được nguyên nhân vì sao anh Hỗ đập phá phòng khám.

Thì ra cách đây một tuần, một đôi vợ chồng mang theo một cô gái đến chữa bệnh ở phòng khám.

Đương nhiên, đối tượng mà đôi vợ chồng muốn chữa bệnh là ông nội của Lạc Thiên, Lạc Bắc Minh.

Nhưng mà sáng hôm ấy Lạc Bắc Minh cũng không ở phòng khám, phòng khám vẫn do thầy thuốc Nghiêm Lãng được Lạc Thiên mời về trông coi.

Phòng khám mới khai trương không lâu, ngoại trừ khách hàng cũ của Lạc Bắc Minh ra, dường như là cũng không có mấy người ghé qua, tiền lời cũng không được bao nhiêu, như mà Nghiêng Lãng nhìn thấy đôi vợ chồng này ăn mặc sang trọng, một thân quý khí, khi bốc thuốc đã cho cô gái kia dùng nhiều thuốc hơn.

Trêи thực tế chứng bệnh của cô gái nhỏ kia là chứng bệnh khó chữa, rất nhiều bệnh viện lớn cũng không thể chữa khỏi được, cho nên đôi vợ chồng này mới đến mời Lạc Bắc Minh chữa bệnh, Nghiêm Lãng cũng biết việc này, liền kê sẵn một đơn thuốc chăm sóc cơ thể, tính toán kéo dài thời gian, để chờ Lạc Bắc Minh trở về.

Không ngờ thứ phá hỏng chính là đơn thuốc này.

Cô gái nhỏ lúc trước là bị què chân, sau khi uống vài ngày thuốc mà Nghiêm Lãng đã kê, thì hai chân thế mà lại không thể đi đường được nữa, đến bây giờ đã gặp phải nguy hiểm sắp bị cắt chân.

Đám người Hắc hỗ này là do anh trai của cô gái nhỏ gọi đến.

Nghe nói vị anh trai ruột kia vô cùng yêu thương cô gái nhỏ này, sau khi biết được việc này đã vô cùng tức giận, lần này đến đập phá chính là cho một bài học, nếu như cô gái nhỏ thật sự phải cắt chân, ai cũng không thể bảo đảm được anh ta sẽ làm ra hành động điên cuồng như thế nào.

Sau khi Lạc Thiên biết được chân tướng rồi, tức giận đến mức dậm chân, trừng mắt nhìn Nghiêm Lãng đang ngồi cách đó không xa.

Nghiêm Lãng rụt cổ lại, không dám đối diện với Lạc Thiên.

Cảnh sát xác định đây là một cuộc tranh chấp đập phá, dù sao cũng không có việc gì lớn, Lạc Thiên cũng chỉ là ngã dập ʍôиɠ mà thôi.

Phía bên Hắc Hỗ thì có người ra mặt bảo lãnh cho bọn họ, hơn nữa cũng quyết định bồi thường, cho nên sau khi giải quyết trong hòa bình xong thì thả người.

Nhưng mà đây cũng chỉ là một ít việc vặt, bồi thường chút tiền là xong, nhưng nếu như một khi hai chân của cô gái nhỏ kia bị cắt mắt, vậy thì vấn đề có lẽ sẽ không dừng lại ở việc làm loạn nho nhỏ như thế này nữa.

Đến lúc đó chỉ sợ Lạc Thiên, Nghiêm Lãng, thậm chí là cả phòng khám nhà họ Lạc đều phải chịu kiên lụy, thậm chí là phải ngồi tù!

Nghĩ vậy, mồ hôi lạnh của Lạc Thiên chảy ròng ròng.

Mấy người chuẩn bị gọi xe trở về, nhưng đúng vào lúc này, điện thoại di động của Lạc Thiên run lên.

Một số điện thoại lạ.

“Xin chào, tôi là Lạc Thiên.”

Lạc Thiên cẩn thận mở miệng nói.

“Tôi tên là Ninh Long, là anh trai của Ninh Tiểu Uyễn.”

Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói trầm thấp mà khàn khàn.

“Ninh Tiểu Uyển?”

Ngay lập tức Lạc Thiên hiểu được đây chính là cô gái sắp bị cắt chân, vội vàng noi: “Anh Trữ, đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi!”

“Lạc Thiên, tôi cho cô thời gian một ngày, một ngày sau em gái của tôi sẽ phải cắt chân, nếu như trước khi em gái của tôi bị cắt chân, cô có thể mời ông nội của cô đến chữa bệnh cho em gái tôi, giữ lại hai chân của em gái tôi, vậy chuyện này chúng ta cũng đã thanh toán xong, nhưng nếu như nhà họ Lạc các cô không thể giữ lại hai chân cho em gái tôi, vậy sáng ngày mốt luật sư sẽ gửi văn kiện đến Tam Chỉ Đường của cô, đồng thời,

Chương 15: Cô gái nhỏ ngôi trêи xe lăn suốt quãng đời còn lại của Ninh Long tôi sẽ sống chết với nhà họ Lạc, hy vọng cô có thể tự giải quyết cho tốt!”

Lời nói vừa mới rơi xuống, đầu bên kia điện thoại đã vội cúp máy.

Trong đầu Lạc Thiên là một mảnh trống rỗng.

Nghiêm Lãng đứng bên cạnh với vẻ mặt trắng bệch, cả người run rẫy.

Anh ta đã nghe được hết.



Nếu như nhà họ Ninh thật sự kiện, thì anh ta hoàn toàn không trốn thoát, tiền bồi thường cũng không phải nhỏ, anh ta chỉ có thể vào tù ngồi mấy năm, vậy đời này của anh ta cũng xong rồi.

“Thiên Thiên, bây giờ tôi phải làm gì đây?”

Nghiêm Lãng run rầy nói: “Nếu không chúng ta đi tìm luật sư đi…Đi tìm một luật sư tốt nhát…”

“Anh cho là đi tìm luật sư rồi thì anh có thể chối bỏ trách nhiệm của mình được sao?”

Lạc Thiên vừa sợ vừa tức, ngay sau đó liền gọi điện đến một số điện thoại.

Là số của Lạc Bắc Minh.

Lúc này, Lạc Thiên cũng chỉ có thể cầu cứu Lạc Bắc Minh.

Nhưng một lát sau, trêи mặt cô lộ vẻ suy sụp.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ông nội không đến được….”

“Vì sao thế? Ông ấy không chịu đến sao?”

“Không phải, nếu bây giờ ông nội xuất phát, ít nhất cũng phải hai ngày nữa mới đến được, thời gian hoàn toàn không kịp.”

Lạc Thiên sắp khóc nói.

Nghiêm Lãng ngần người.

Hai người đứng trước cục cảnh sát, họ đã hoàn toàn hoang mang lo sợ.

Lâm Dương đứng bên cạnh vẫn luôn yên lặng quan sát.

Việc này không liên quan đến anh, nếu như thật sự kiện cáo đi nữa, anh cũng không hề có trách nhiệm gì.

Nhưng mà nề mặt Tô Nhan, cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy cũng không được ổn cho lắm.

“Bác sĩ Lạc, trước tiên cô hãy gọi điện thoại cho Ninh Long đưa Ninh Tiểu Uyễn đến phòng khám của chúng ta đã, mặc kệ như thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải thử chữa một chút.”

Lâm Dương nói.

“Đúng đúng đúng!”

Cả người Lạc Thiên giật mình một cái, sau đó mới phản ứng lại: “Tôi nhớ rằng bạn tốt của ông nội tôi là ông Tề vẫn còn ở viện Trung y, để tôi đi mời ông ấy đến, ông nhất nhát định là có biện pháp giải quyết!”

“Người cô nói là ông Tề Trọng Quốc trong truyền thuyết ở bệnh viện Trung y sao?”

Hai mắt Nghiêm Lãng trừng lớn nói.

“Đúng vậy.”

“Ha ha, nếu như ông Tề đến đây, vậy nhất định là ăn chắc rồi, chỉ cần giữ được chân cho con bé kia, chúng ta sẽ không có chuyện gì.”

Nghiêm Lãng vứt đi vẻ lo lắng ở trêи mặt, kϊƈɦ động nói.

Lạc Thiên vội vàng gọi điện thoại.

Ông Tề cũng đồng ý một cách sảng kɧօáϊ, dù sao cô gái Lạc Thiên kia ông cũng đã từng gặp qua rồi, là cháu gái của ông bạn, đương nhiên là không từ chối.

Nhưng Lâm Dương đứng bên cạnh lại cười khổ.

Ninh Long cũng đã đồng ý rồi.

Nếu như Lạc Thiên muốn thử chữa trị, anh ta cũng sẽ không từ chối, Dù sao nhà họ Ninh cũng đã chuẩn bị tinh thần để Ninh Tiểu Uyễn phải cắt chân rồi.

Việc này không thể chậm trễ được, thời gian được quyết định là buổi chiều cùng ngày.

Ba người Lạc Thiên vội vàng chạy về phòng khám để thu dọn.

Chỉ một giờ sau.

Một chiếc xe ô tô hạng sang liền dừng ở trước cửa phòng khám, sau đó một người đàn ông tuần tú lịch sự xuống xe, sau đó anh ta lấy một chiếc xe lăn ra từ trong cốp xe, sau đó liền ôm một cô gái mảnh mai tinh tế giống như búp bê sứ đặt lên xe lăn, đi về phía phòng khám.

Lạc Thiên và Nghiêm Lãng không khỏi run lên.

Mà Lâm Dương đang quét rác ở trong sân cũng hơi sửng sốt, ngay lập tức tầm mắt khóa lại ở trêи người cô gái nhỏ, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

“Đây là…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.