Lâm Dương bị đỡ lên một chiếc ghế ở bên cạnh để nghỉ ngơi.
Một vị người nhà của bệnh nhân rót một chén trà, nhưng mà giờ phút này ngay cả sức lực để cầm lấy chén trà anh cũng không có.
Loảng xoảng loảng xoảng.
Chén trà tuột khỏi bàn tay anh, rơi xuống trêи mặt đất, chia năm xẻ bảy.
“Để đấy cho tôi.”
Lạc Thiên vội vàng rót thêm một chén trà nữa, cần thận đút cho Lâm Dương uống.
Sau khi uống trà xong, Lâm Dương lại ngồi phịch ở trêи ghế thở hỗn hển.
Thật ra sức khỏe của anh cũng không kém như thế này.
Nhưng mà tối hôm qua luyện công quá muộn, tiêu hao quá nhiều, hơn nữa bệnh trạng của năm người bệnh nhân này cũng có chút khó giải quyết, làm cạn kiệt chút sức lực ít ỏi còn lại trong cơ thể anh, cho nên mới đưa đến kết quả như vậy.
“Thầy y, ngài không có việc gì chứ?”
Một ông cụ cần thận hỏi.
“Tôi không sao….”
Lâm Dương cười cười nói: “Các người nhanh chóng đưa người bệnh về để điều dưỡng đi, qua vài ngày nữa là bọn họ có thể xuống giường.”
“Thật sao?”
“Cảm ơn thần y, cảm ơn!”
“Ngài đúng là Hoa Đà chuyển thế!”
Nhóm người nhà của bệnh nhân kϊƈɦ động nói, cũng có người quỳ xuống ngay tại chỗ, nhưng đều bị Lâm Dương ngăn lại.
Bầu không khí trong phòng khám cực kỳ ấm áp.
Vài người cảnh sát tuần tra liếc nhìn nhau một cái, có chút xấu hỗ.
Lâm Dương nhìn ra sự lo lắng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than-2/2749315/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.