Chương trước
Chương sau
Mọi người sợ hãi lại lùi về phía sau.

Toàn bộ khung cảnh đám cưới đã biến thành chiến trường giữa Lâm Dương và Sở Trưởng Lão.

Nhưng kim bạc của hai người rốt cuộc không phải là vô hạn.

Đặc biệt là Sở trưởng lão, loại kim độc này của bà ta đụng vào thì phải chết, làm sao có thể giấu nhiều trong cơ thể như vậy? Hai người đánh nhau khoảng một phút thì dừng lại.

Kim độc của Sở trưởng lão đã hết, Lâm Dương cũng còn lại rất ít cây.

“Haha, xem ra cậu cũng có chút bản lĩnh, nhưng mà nhìn thử chiêu này xem thế nào!”

Sở trưởng lão mỉm cười, đột nhiên giơ tay búng ngón tay.

Àm!

Một viên tròn màu đỏ tươi bật ra khỏi ngón tay của bà ta.

Lâm Dương cau mày, vừa định trốn, nhưng thời điểm khi viên tròn đó tới gân …

bùm!

Viên tròn trực tiếp nỗ ra.

Một đám sương mù đỏ như máu được nhả ra.

“Cái gì?”



Văn Hải sợ hãi lùi lại phía sau.

“Như Thi, cẩn thận, nhanh lùi lại” Dược Vương dường như nhận ra điều gì đó, vội vàng kéo. Liễu Như Thi lùi lại.

Hoắc Kiến Quốc, Phong Liệt và những người khác đều không biết đây là cái gì.

Nhưng mà, lúc này một trận gió nhẹ thổi qua, sương mù đỏ tươi đó bị thổi bay trong không khí, một chút khí tức đánh vào thân thể của máy vị khách, trong phút chốc, bọn họ trực tiếp ngã xuống đất, kêu gào thảm thiết.

Liền nhìn thấy da thịt của bọn họ trực tiếp giống như bị chảy ra, da thịt xương cốt đều phồng rộp, toàn thân vô cùng ngứa ngáy, ai nấy đều dùng tay liều mạng cào cấu cơ thể, người không giống người quỷ không giống quỷ, cảnh tượng vô cùng kinh người.

Một lúc sau, mấy vị khách này không còn thở nữa, trực tiếp chết đi.

“Hả?”

Những vị khách còn lại sợ hãi gần như không thể đứng vững, chạy về phía cổng giống như phát điên.

“Thật độc ác!”

Dược Vương tức giận liên tục giậm gậy trong tay, nồi giận đùng đùng nói: “Sở trưởng lão, ở đây nhiều người như vậy còn dùng thủ đoạn này! Chưa từng cân nhắc đến những vị khách này sao?”

“Đây là việc mà giáo chủ muốn làm. Việc của tôi là bảo vệ Sùng Tông Giáo, không để cho những kẻ kiêu ngạo gây rối ở trong Sùng Tông Giáo!” Sở trưởng lão cười híp mắt nói.

Bà cụ không nói lại lời nào, nhưng sự tức giận trêи gương mặt vẫn vô cùng rõ ràng.

“Lâm thần y kia chắc đã chết rồi đúng không?” Văn Hải nhìn về nơi của Lâm Dương bên đó đã bị sương độc đáng sợ này bao phủ, không nhịn được hỏi một câu.



“Chắc chắn là chết rồi! Sương độc này của tôi không phải thứ mà người bình thường có thể chịu được! Bắt kể là ai, động vào sẽ phải chết! Nếu như lại thêm một chiêu này nữa! Ngay cả thép cũng có thể bị trúng độc!”

Sở trưởng lão cười khúc khích nói, sau đó lại búng ngón tay.

Âm ầm ầm!

Lại một viên thuốc độc khác bay ra …

bùm!

Viên thuốc nhập vào trong màn sương đỏ như máu kia ngay lập tức bùng lên.

Viên độc nổ ra khí tức màu xanh đen, sau khi dung hợp với khí tức màu đỏ như máu, trực tiếp biến thành màu tím.

Ngay sau khi khí màu tím hiện hình, mặt đất bị tan chảy và tất cả mọi thứ xung quanh đều bị ăn mòn, nó giống như một hó đen đáng sợ, bập bềnh ở bên kia.

“Cái gì?”

Tất cả mọi người đều vì vậy mà sắc mặt thay đổi.

Lúc này thậm chí đến cả Minh Vũ cũng lộ ra vẻ xúc động.

*Y Sùng của Sùng Tông Giáo quả nhiên bất phàm!” Minh Vũ lầm bẩm nói.

“Xong rồi! Lâm Thần Y xong rồi! Haha …” Hoắc Ngạo cười lớn haha nói.

“Haiz…” Phong Liệt đại sư thở dài, không lên tiếng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.