Chương trước
Chương sau
Nhưng … kết quả không nằm ngoài dự đoán.

Bùm!

Đôi tay của Lâm Dương trực tiếp run lên, cả người bị chân động ra ngoài.

Văn Mạt Tâm ánh mắt lạnh lùng âm u, thừa thắng xông lên, hai quyền lại hoá thành hai chưởng, nội lực cùng hơi thở dồn dập, hung hăng đánh vào ngực Lâm Dương.

Lâm Dương vội vàng chống cự.

Nhưng xét về sức mạnh và tốc độ, anh thực sự không thể theo kịp Văn Mạt Tâm!

bùm! bùm! bùm! bùm! bùm! bùm…

Những đợt công kϊƈɦ bùng nỗ lan tràn.

Nhìn thấy Lâm Dương bị hai chưởng của Văn Mạt Tâm đánh liên tục lui về phía sau, máu từ khóe miệng tràn ra….

Luận võ! Văn Mạt Tâm hiển nhiên mạnh hơn Lâm Dương không biết bao nhiêu…

“Mở núi!”

“Đá nứt!”

“Phá không gian!”

“Rung động địa cầu!”



“Xuyên qua sông!”

Văn Mạt Tâm mỗi lần xuất chưởng đều hung hãng hét lên một tiếng, lòng bàn tay nhanh như sắm sét, nặng như núi sông, hung hăng đập vào Lâm Dương.

Lâm Dương không ngừng lùi lại phía sau. Có trời mới biết trêи người anh đã phải chịu đựng lực lượng đáng sợ đến thế nào. Lòng bàn chân hung hãng giẫm trêи mặt đất, mặt đất bị giãm đến vỡ tung. Sau khi mười tám chưởng rơi xuống, miệng anh đã toàn máu tươi, xương ngực cũng gãy một số cái, dáng vẻ trông thật khốn khổ…

Các vị khách sợ hãi.

Nhưng mà may mắn thay, vào thời khắc then chốt, Lâm Dương giơ tay vung một cây kim bạc về phía Văn Mạt Tâm.

‘Văn Mạt Tâm nhận thức được sự lợi hại trong kim bạc của Lâm Dương, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lùi bước.

Thể tấn công tạm thời bị ngăn chặn rồi.

Mặc dù Văn Mạt Tâm hơi bị ép phải rút lui, nhưng sự chênh lệch về thực lực giữa hai bên đã vô cùng rõ ràng Tôi.

Lâm Dương hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.

“Giáo Chủ uy vũ!”

“Giáo chủ uy vũ!”

“Haha, tên nhóc thối, bây giờ đã biết được sự lợi hại của Sùng Tông Giáo chúng tôi rồi chứ?”

Những người của Sùng Tông Giáo xung quanh lần lượt cổ vũ, chế nhạo và giễu cợt Lâm Dương.



Văn Mạt Tâm rốt cuộc chính là Văn Mạt Tâm, có thể ngồi lên vị trí giáo chủ của Sùng Tông Giáo, làm sao có thể không có chút thủ đoạn?

“Lâm Thần yl”

Liễu Như Thi ở bên này lo lắng, định bước tới trước, nhưng bà cụ đã kịp thời giữ lấy cô ấy.

“Bà nội…” Liễu Như Thi nhẹ cắn môi.

Dược Vương không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Một dấu vết của sự thất vọng và đau khổ lướt qua mắt của Liễu Như Thi, cuối cùng dừng lại.

Phong Liệt Đại sư không nói lời nào, trong mắt dân dân lộ ra vẻ do dự.

Nếu như Lâm Dương bị đánh bại, thì tắt cả những hành vi mà ông ta làm ngày hôm nay, sùng tông giáo nhất định sẽ điên cuồng báo thù, đến lúc đó ngay cả bác của ông ta e rằng cũng khó mà thoát tội, dù sao trong mắt của rất nhiều người ở đây, ông ta vẫn có quan hệ với Lâm Dương.

Về phần Hoắc Ngạo và những người khác, đã thỏ phào nhẹ nhõm một hơi.

“Bố, anh ta không cằm cự được nữa!” Hoắc Ngạo cười nói.

*Ừ.” Hoắc Kiến Quốc gật đầu, căng thẳng trước đó không còn nữa, ông ta mỉm cười.

*Y võ chung quy cũng không phải là võ thuật chính thống, khi gặp phải những võ sư nổi danh thiên hạ, những man lực và tốc độ đó của anh ta cũng chỉ là một trò đùa mà thôi.” Kiếm vương ở bên này lắc đầu, tiếp tục uống rượu.

“Những lời mà các tiền bối nói tôi không đồng ý, tôi có quen biết một bậc y võ có thủ đoạn tuyệt vời.” Ứng Phá Lãng mỉm cười nói.

Kiếm Vương liếc nhìn anh ta, không nói lời nào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.