Chương trước
Chương sau
Ngay tức khắc, cây kim bạc đã dừng lại, bị hai ngón tay của ông ta kẹp chặt.

Nhưng mà một giây tiếp theo, Văn Mạt Tâm im lặng.

Ông ta nhìn xuống một cách khó khăn, nhưng lại thấy một cây kim bạc đang nhẹ nhàng lắc lư ở bụng dưới.

Thì ra là Lâm Dương lúc này đã vung ra tổng cộng ba cây kim bạc! Hơn nữa ba cây kim bạc một cây theo sau một cây, một cây lại ẩn sâu hơn một cây khác, hoàn toàn đoán được vị trí của Văn Mạt Tâm…

“Làm sao lại như vậy?”

Văn Mạt Tâm sắc mặt trở nên nặng nề, vừa định rút kim bạc ra.

Nhưng vào lúc này, ông ta bàng hoàng nhận ra bản thân không thể cử động được.

“Giáo chủ!”

“Giáo chủ! Ông làm sao vậy?”

“Không hay, tên này dùng thủ đoạn đê tiện lừa giáo chủ!”

“Đi giúp đỡ!”

Những người của Sùng Tông Giáo ở xung quanh hét lên và xông tới.

Nhưng Lâm Dương lại không hề để ý tới những người này, thay vào đó, lại lần nữa rút ra một lượng lớn kim bạc, vừa nhanh vừa hung hãng đâm vào trong cơ thể mình.

Mỗi cây kim bạc dường như hoàn toàn chìm hẳn vào trong cơ thể …



Khi những kim bạc này đâm vào trong, Lâm Dương cũng trở nên kỳ quái.

“Vù vù vù vù…”

Anh bắt đầu thở hổn hẳn, trêи mặt cũng đổ rất nhiều mồ hôi, vết máu đó trêи người anh đã ngừng chảy, xương gãy như thể đã được phục hồi. Đôi tay hoàn toàn nguyên vẹn, nhưng anh lại không thể đứng vững. Dựa vào bức tường mà thở hồn hẻn.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nhiều người đầu óc mờ mịt…

“Anh chàng này không cầm cự được nữa sao?”

“Nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta, không giống người bị thương mà là…”

“Đúng vậy… anh ta làm sao vậy?”

“Ha, các anh không thấy vừa rồi anh ta tự châm kim cho mình sao? Nhìn dáng vẻ anh ta châm kim, đó là châm cứu sao? Toàn bộ kim bạc đều đâm vào trong cơ thể rồi, làm sao có thể có cách châm cứu như vậy? Tôi thấy anh ta chủ yếu là thao tác qua loa, không làm được cái gì, mới như thế này! “

“Cũng có lý! Trông dáng vẻ của anh ta hình như rất đau!”

“Đừng nói nhảm nữa, nhanh đi rút kim bạc cho Giáo chủ, sau đó hạ tên khốn kiếp này, dám đến Sùng Tông Giáo của chúng ta giở thói ngang ngược, lần này nhát định phải xử đẹp anh ta!”

“Được!”

Đám người của Sùng Tông Giáo lần lượt chạy tới, có người muốn rút kim bạc trêи người Văn Mạt Tâm ra, nhưng lại bị Văn Mạt Tâm ngăn lại.

“Bó, bố đang làm gì vậy?”

Văn Hải cũng tiến lại gần, khó hiểu nhìn ông ta.



“Đừng rút lung tung!” Văn Mạt Tâm nghiền răng nghiền lợi nói: “Kim bạc này của cậu ta gần với huyệt tử của tôi, nếu như các người rút lung tung, một khi chạm vào huyệt tử, cho dù tôi không chết cũng bị thương nặng. Cho nên các người không được làm loạn! “

“Nhưng … nhưng chúng ta không rút nó ra, vậy thì phải làm sao? Hay là … con đi gọi Y Sùng tới?” Văn Hải nói.

“Người của Y Sùng đã trêи đường tới rồi!” Người bên cạnh nói.

“Tôi không đợi được đến khi bọn họ tới!” Văn Mạt Tâm hừ một tiếng, nhìn chằm chằm vào Lâm Dương nói: “Các con trước tiên nên chế phục cái tên đó, kim bạc này… tôi sẽ dùng nội lực ép nó ral “Vâng!”

Mọi người gật đầu, toàn bộ đều lao về phía Lâm Dương.

Văn Mạt Tâm cũng lập tức nín hơi, từng chút một đẩy kim bạc trong cơ thể ra ngoài.

Nhưng chính vào lúc này, Lâm Dương ở đẳng kia đột nhiên hung hăng ngắng đầu, nắm đấm đánh vào người của Sùng Tông Giáo đang tới gần.

Bùm!

Ngực của người đó ngay lập tức bị đánh nứt, cả người bay ra ngoài, trực tiếp đánh ngã hai người của Sùng Tông Giáo.

Quả là một cú đấm mạnh mẽ!

“Hả?”

Cả người run lên.

“Tên nhóc này còn có sức chiến đầu sao?”

“Hừ, chẳng qua chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi, đè anh ta xuống!” Văn Hải quát lớn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.