Chương trước
Chương sau
Lâm Dương … lại ra tay với Kiếm Vương trước!

“Cái gì?”

Người ở hiện trường xôn xao.

Tuy nhiên, một số võ sĩ ngay lập tức hiểu được ý đồ của Lâm Dương.

Đánh giặc trước tiên phải bắt vua giặc!

Kiếm Vương đã ra trận rồi, cho dù ông ta không chủ động tấn công Lâm Dương, nhưng không loại bỏ anh ta, Lâm Dương muốn đụng đến Ứng Phá Lãng sẽ trở nên cực kỳ khó khăn. Chi bằng giải quyết Kiếm Vương trước rồi nói!

Không thể không nói ý tưởng này của Lâm Dương rất hay, nhưng Kiếm Vương làm sao có thể là người bình thường được?

“Tên nhóc tóc vàng thật sự không biết trời cao đất rộng, cho rằng thủ đoạn này sẽ đánh lại tôi sao?” Kiếm Vương thờ ơ nói, sau đó trở tay dùng kiếm gỗ đánh qua.

Vút vù vù vù….

Kiếm gỗ trong nháy mắt biến chuyển, giống như năm quạt điện, thanh âm vi vu của thân kiếm chém qua phát ra vô cùng kinh người, bàn tay này nếu như bị đánh trúng, không thể nào. không bị chặt đút.

Nhưng mà… Lâm Dương không có một chút sợ hãi, lòng bàn tay hung hãn thảm thiết đập qua.

Xoạt xoạt!

Một tiếng động bắt thường phát ra.

Cánh tay của Lâm Dương ngay lập tức bị cắt đứt máu tươi chảy ra, thật kinh khủng.

Nhưng thanh kiếm gỗ đó lại dừng lại ngay lập tức!



Khi định thần lại, mới phát hiện ra tay của Lâm Dương đã trực tiếp giữ chặt lấy kiếm gỗ!

“Không biết sống chết, đã vậy, tôi sẽ khiến cho năm ngón tay của cậu toàn bộ gãy hết!” Kiếm Vương hừ lạnh một tiếng.

Bùm!

Cánh tay của Lâm Dương lập tức bị một cỗ lực lượng dâng trào làm chắn động, cả người liên tục lui về phía sau, lòng bàn tay máu thịt mơ hồ, hai ngón tay gần như đứt lìa, chỉ còn lại một chút da thịt nói liền.

*Ngu xuẩn, đó là kiếm của Kiếm Vương. Lại dùng tay nắm lấy nó, quả thực là vô cùng ngu xuẩn!” Ứng Phá Lãng cười nhẹ một tiếng, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng, trực tiếp bắt lấy khe hở này, trở tay hung hãng đánh vào đầu Lâm Dương.

Sức mạnh thô bạo, không thể nào ngăn cản!

Nhưng vốn dĩ cho rằng đòn này đủ để khuất phục Lâm Dương, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, anh bình tĩnh, bàn tay kia nắm lấy Ứng Phá Lãng.

“Ứng Phá Lãng! Mau rút luil Thực lực của cậu ta còn mạnh hơn trước! Đừng đánh với cậu ta, nếu không cậu nhất định sẽ gặp nạn!” Kiếm Vương sắc mặt trở nên tối sằm, lập tức hét lên.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Lâm Dương một tay nhanh như chớp chạm tới cánh tay của Ứng Phá Lãng, sau đó hung hãn đập xuống.

Ứng Phá Lãng bị ném trở lại.

Nhưng anh ta lại giơ tay lên, hung hăng đánh vào cổ Lâm Dương.

“Một cánh tay đã phé, chỉ có thể dựa vào một tay để đấu với tôi sao? Tìm cái chết!”

Giọng gào thét truyền ra.



Đòn này của Ứng Phá Lãng là không thẻ tránh khỏi!

Nhưng chính vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên mở to con ngươi, sau đó cả đầu hung hăng đập vào cánh tay của Ứng Phá Lãng.

“Cái gì2”

Hơi thở của Ứng Phá Lãng run lên, nhưng lại không né không tránh, ngược lại một tia không cam tâm và sự tức giận lướt qua mắt anh ta.

Lại dám dùng trán để đánh tôi sao? Hừ, tưởng mình đồng da sắt sao? Vậy thì xem thử đầu của anh cứng, hay là nắm đấm của tôi là cứng!

Nghĩ đến điều này, Ứng Phá Lãng không có chút do dự Kiếm Vương bên cạnh vẻ mặt căng thẳng, lập tức giơ kiếm chém ngang.

“Ứng Phá Lãng, nhanh lùi lại!”

Ông ta hét lên, thanh kiếm gỗ giống như một luồng ánh sáng.

Ứng Phá Lãng sững sờ.

Kiếm Vương ra tay, càng có nghĩa là anh ta sẽ phải gặp nạn!

Chuyện gì đang diễn ra như thế này?

Chẳng lẽ đầu của Lâm Dương lại cứng như vậy sao?

Ứng Phá Lãng trong lòng không phục.

Nhưng giây tiếp theo … anh ta nhận thức được có điều gì đó không ồn.

Răng rắc…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.