Chương 1652:
Đối với người học võ mà nói, nếu như tàn phế sẽ đồng nghĩa với cái chết.
Dùng thân thể khuyết tật đề luyện võ, quá khó thành công, mồ hôi và nước mắt bỏ ra quá nhiều.
Mọi người rơi vào trầm mặc.
Không ai chỉ trích A Vượng nữa.
“A Vượng, cậu muốn đi Cồ Linh Đường sao?“ Trịnh Lạc hít sâu một hơi, nhìn A Vượng.
“Có, con muốn đi, ai có thể trị bệnh cho con, con sẽ theo người đó.” A Vượng khóc, nói.
“Được thôi, vậy cậu đi đi.” Trịnh Lạc khàn giọng nói.
“Sư phụ, người không trách con A Vượng hỏi.
“Sao sư phụ lại trách cậu được? Cậu không làm sai, cậu chỉ muốn sống thôi, ngược lại là sư phụ quá vô dụng, tuy đã chấp chưởng Thanh Hà Đường được mấy chục năm nay, nhưng rơi đến bước đường này, thực ra sư phụ cũng khônng thề đùn đầy trách nhiệm! A Vượng, cậu không nhất thiết phải ở lại giữ gìn Thanh Hà Đường, cậu cứ đi đi!” Trịnh Lạc nói.
“Sư phụ!”
A Vượng thốt lên, quỳ trên đất dập đầu với Trịnh Lạc.
“Đứng dậy di.”
Trịnh Lạc vội đỡ A Vượng dậy.
“Tạ ơn sư phụ.“ A Vượng nước mắt nước mũi tùm lum nói.
Trịnh Lạc gật đầu, nhìn về phía ni người xung quanh.
Nhưng chỉ mới một cái chớp mắt, cậu ta đã sững người ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than-2/2742358/chuong-1693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.