Chương trước
Chương sau
Chương 1790:

Giọng nói của Lâm Dương có phần dữ tợn.

Mã Hải im lặng một lúc, hít nhẹ một hơi thấp giọng nói: “Chủ tịch Lâm, Lý tiểu thư bên kia… Lại xảy ra chuyện.”

“Tô Nhan?” Lâm Dương run lên, quyển sách trên tay cũng vì đó mà rớt xuống, rơi trên mặt đất.

Nhưng anh nhanh chóng liền khôi phục lại sự bình tĩnh, thanh âm lạnh lẽo đến cực điểm: “Tô Nhan cô ấy…Làm sao vậy?”



“Tiểu thư Tô Nhan được chúng tôi bảo vệ vô cùng tốt, nhưng mà cô ấy…Ngày hôm qua đã thử tự sát.”

“Tự sát? Đang yên lành tại sao phải tự sát? Các người chưa nói với cô ấy biết, mắt của cô ấy rất nhanh sẽ lành lại hay sao? Để cho cô ấy không cần phải lo lắng!”

“Chủ tịch Lâm, chúng tôi đã nói, nhưng mà… Nguyên nhân tiểu thư Tô Nhan tự sát cũng không phải chuyện này, mà chính là…

Dòng họ Dương!”





“Dòng họ Dương?”

“Chúng tôi không rõ dòng họ Dương liên lạc với tiểu thư Tô Nhan như thế nào, lại càng không rõ bọn họ đã nói gì với tiểu thư Tô Nhan, hiện tại tiểu thư Tô Nhan một lòng muốn chết, không ai có thể khuyên ngăn được, Thủy Bình Vân lập tức trông coi cô ấy hai mươi bốn giờ, sợ cô ấy làm ra việc gì ngu ngốc. Sau đó…”

“Sau đó cái gì?” Lâm Dương lại vội vàng hỏi.

“Sau đó là tiểu thư Trịnh Tú Lan bên kia…

Cũng cùng xuất hiện loại chuyện này.” Mã Hải thấp giọng nói.

“Trịnh Tú Lan?”

Hô hấp Lâm Dương gần như ngừng lại.

Anh nhận ra được thủ đoạn của dòng họ Dương là cái gì.

“Đòn tâm lý…Giỏi”

Lâm Dương khàn giọng nói.

“Chủ tịch Lâm…”

“Người của dòng họ Dương không dùng thủ đoạn vũ lực để ép bức tôi đi vào khuôn khổ, mà lại tính toán bức điên mọi người bên cạnh tôi! Tô Nhan và Trịnh Tú Lan, chỉ sợ chỉ là khởi đầu, bọn họ muốn từ từ gặm nhấm lên tất cả những người có liên quan đến tôi, có lẽ sẽ nhanh chóng đến lượt ông, Mã Hải.” Lâm Dương thấp giọng nói.

Xuống tay với những người bên cạnh Lâm Dương, càng trực tiếp hơn nhiều so với trực tiếp xuống tay với Lâm Dương.

Dù sao lúc này, mục đích chính của dòng họ Dương chính là báo thù!

“Chủ tịch Lâm, tình hình này, tôi đã rất khó để kiểm soát, bởi vì tiểu thư Tô Nhan một lòng muốn chết, tính tình rất nóng nảy, chuyện này đối với việc khôi phục mắt của cô ấy rất không có lợi, nếu ngài không sợ, tôi lo lắng cô ấy sẽ xyar ra chuyện gì không hay, vậy thì có thể nguy hiểm rồi.” Hàn Lâm vội vàng hỏi.

“Chiều hôm nay tôi sẽ đến Giang Thành, lập tức ra lệnh, đóng cửa học viện Phái Nam Y, bất cứ người nào cũng không được phép ra vào.” Lâm Dương trầm giọng nói.



“Vâng, Chủ tịch Lâm.”



Mã Hải lập tức chạy đi làm.



Nhưng ngay tại khi ông ta vừa mới gọi điện thoại xong.



Ẩm!



Một tiếng nổ truyền ra.



Chiếc xe buýt bỗng nhiên rung giật, tiếp đó dừng lại đột ngột.



“Hử?”



Lâm Dương ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước.



“Xây ra tai nạn xe cộ sao?”



“Ai nha, bác tài, ông đụng vào người khác!”



“Chuyện này xem ra phiền phức rồi.”



“Ông lái xe kiểu gì vậy? Tôi còn phải vội vàng đi vào nội thành đây.



“Thật sự là xui xẻo!”



Người trên xe hùng hùng hổ hổ kêu to, liên dự định xuống xe.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.