Chương trước
Chương sau
Chương 1869:

Phía dưới Bích Trân và An Viện sợ tới mức kêu to thảm thiết.

Tất cả mọi người đều phát ra âm thanh xôn xao.

Hoàng Nhật Bách rõ ràng là đang đánh lén!

Khoảng cách gần như thế! Đột nhiên tập kích, căn bản không ai có thể tránh được!

“Anh ta chết chắc rồi!” Có người la lên.



“Làm tốt lắm! Làm tốt lắm! Ha ha ha!”

Dương Vân Thu lấy lại tinh thần, vui mừng hô 1o.

Nhưng cô ta còn chưa vui mừng được bao lâu.

Lưỡi đao mạnh mẽ chém lên cổ Lâm Dương kia, giống như chém lên sắt thép, phát ra tiếng vang thanh thúy.





Keng Kengl Một tiếng này, nghe như nhát búa, nặng nề đập vào tim của mỗi người…

Hoàng Nhật Bách như bị sét đánh.

Nụ cười trên mặt Dương Vân Thu lập tức trở nên cứng đờ…

Hiện trường chỉ còn lại một mạt yên tĩnh chết chóc.

Dường như chỉ cần một tiếng kim rơi trên đất cũng đủ làm cho tai người ta đau nhói.

Ánh mắt tất cả mọi người tập trung lên người Lâm Dương.

Nói chính xác hơn là tập trung lên lưỡi đao khủng bố đang kề bên cổ anh.

Lưỡi đao gắt gao chém ngay trên cổ anh.

Một lưỡi đao sắc bén như vậy, nếu chém lên người người thường thì dễ dàng như cắt đậu phụ vậy.

Thế nhưng cổ của Lâm Dương vẫn hoàn hảo không chút sứt mẻ gì.

Lưỡi đao không thể cắt đứt da thịt anh, thậm chí ngay cả một chút dấu vết cũng không thể vạch ra.

Dường như cái cổ của anh do sắt thép †ạo thành.

Rất nhiều người cho rằng mình hoa mắt, không ngừng lấy tay xoa mắt, chắc chắn mình bị ảo giác.

Nhưng sự thật vẫn tàn khốc kinh người như vậy.

“Sao có thể như vậy được chứ? Rốt cuộc anh là ai? Anh là ai?” Hoàng Nhật Bách hoàn toàn sợ hãi, cả người liên tục lui về phía sau, hai môi anh ta run rẩy, tròng mắt hoa lên, giống như tinh thần anh ta sắp sụp đổ rồi.

“Nếu như anh ngoan ngoãn nằm trên mặt đất giả chết, có lẽ còn có thể giữ lại một cái mạng, nhưng anh đã làm như vậy thì đừng trách tôi!”

Lâm Dương hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Hoàng Nhật Bách nói.

Toàn thân Hoàng Nhật Bách như bị điện giật, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, anh ta vội vàng buông tay ra, quay đầu bỏ chạy!



Nhất định phải chạy!



Anh ta đã đánh giá quá thấp thực lực của Lâm Dương!



Không chỉ có anh ta, tất cả mọi người hiện trường đều đã đánh giá sai rồi!



Người mang mặt nạ này rất mạnh! Còn mạnh tới mức không bình thường!



Hoàng Nhật Bách đánh lén thất bại, còn ngu xuẩn chọc giận cường giả, anh ta nhất định phải chạy trốn! Nếu anh ta còn không chạy, cái mạng này cũng đem đi tặng luôn!



Hoàng Nhật Bách liều hết sức bình sinh tháo chạy xuống lôi đài, giống như lên cơn điên xông về phía đám người bên ngoài, muốn nhanh chóng rời khỏi nhà họ Dương.



“Tránh ra! Toàn bộ tránh ra cho tôi! Mau tránh ral”



Hoàng Nhật Bách gào thét, anh ta giống như một con trâu rừng nổi điên, mạnh mẽ xông vào đám người.



Làm cho đám người rối loạn.



Tiếng thét chói tai không ngừng vang lên.



“Chim sợ cành congl”



Bùi Quốc Thiên trầm giọng nói.



Những người còn lại đều không thốt thành lời.



Kết cục như vậy thật sự đã vượt quá dự kiến của bao nhiêu người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.