Chương trước
Chương sau
Chương 1877:

“Xem ra tên điên này thật sự không chịu nổi một kích!”

“Thua nhanh như vậy à.”

“Như vậy là đủ rồi! Dù sao anh ta cũng đã tiếp của cậu Thiên vài chiêu! Có thể cùng nhân vật thứ mười bảng Thiên Kiêu người đánh thành như vậy, còn chưa đủ à?” Dương Mạc Phi nhàn nhạt hừ một tiếng.

Rất nhiều người không biết, anh ta cũng bại trong một chiêu của Bùi Quốc Thiên.



Có thể tiếp một chiêu của Bùi Quốc Thiên cũng đủ cho anh ta nói khoác huênh hoang.

Một hồi lâu Lâm Dương mới đứng vững cơ thể.

Anh hít vào một hơi, nhìn chằm chằm vào ngực mình, cảm giác trong ngực như có một cỗ lực lượng dòng điện đang chạy, điên cuồng xông loạn trong lục phủ ngũ tạng cùng tứ chỉ của anh.

“Có di ngôn gì thì nói nhanh lên, bởi vì 10 giây sau, lực lượng kỹ xảo sẽ đem người sống xé nát! Thật xin lỗi, không thể cho anh chết toàn thây.’ Bùi Quốc Thiên lạnh nhạt nói.





Nhưng mà Lâm Dương không nói chuyện, chỉ là nhìn mình chằm chằm ngực, lại như đang cảm thụ được cái gì đó.

Một lát sau anh trực tiếp nhắm lại hai mắt, không chút sứt mẻ, giống như pho tượng.

Điều này làm cho người ở dưới đài ngây ngẩn cả người.

“Tên này này làm gì vậy?”

“Không phải bị dọa ngu rồi chứ?”

“Tôi thấy có thể anh ta nghĩ thông rồi đang ngoan ngoãn chờ chết!”

Tiếng nghị luận không ngừng.

Ngược lại Bùi Quốc Thiên cũng lười để ý tới, nghiêng đầu hướng về phía Dương Hồng Vũ nói: “Gia chủ Dương, tôi muốn kết hôn với Tuyết Mai, có thể không?”

“Ha ha ha ha, đương nhiên, đương nhiên không có vấn đề!”

Dương Hồng Vũ cười ha ha.

Nếu như Bùi Quốc Thiên nói Lâm Dương đã chết, vậy thì tất nhiên là chết rồi, không nghi ngờ gì, ông ta trực tiếp đứng dậy đi đến lôi đài, mở miệng nói: “Các vị, hiện tại tôi tuyên bố, người thắng trận đại hội kén rể này, chính là Bùi… “

“Sao vậy? Tôi thua rồi sao?”

Không đợi Dương Hồng Vũ nói cho hết lời, Lâm Dương bên kia đột nhiên mở miệng, cắt ngang lời của ông ta.

Dương Hồng Vũ khẽ giật mình.



“Hả?”



Bùi Quốc Thiên cũng nhìn về phía Lâm Dương, thấy người kia hoàn hảo không tổn hao gì, lông mày không khỏi nhíu một cái.



“Trận quyết đấu của chúng ta hình như còn chưa kết thúc mà? Gia chủ Dương, sao lại sốt ruột tuyên bố kết quả như vậy? Chẳng lẽ Bùi Quốc Thiên muốn nhận thua sao?”



Lâm Dương lại lần nữa nói ra.



Dương Hồng Vũ nhìn về phía Bùi Quốc Thiên.



“Gia chủ Dương, ông về trước đi, chờ một chút đi, xem ra xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn, nhưng cũng không sao, không được bao lâu nữa đâu!”



Trong mắt Bùi Quốc Thiên lóe lên một tia không kiên nhẫn cùng sát ý.



Lâm Dương không bị lực lượng kỹ xảo xé nát, làm cho anh ta càng không vui.



Anh ta không quan tâm thực lực Lâm Dương như thế nào, anh ta chỉ cảm thấy Lâm Dương không chết trong vòng mười giây, chính là tát vào mặt của anh tal “Anh rất cứng đầu!” Bùi Quốc Thiên trầm giọng nói.



“Tôi cũng thấy như vậy, hiện tại, là lúc tôi nên phản kích.” Lâm Dương khàn khàn nói, đột nhiên, hai tay của anh mở ra, bày ra một cái kỳ quái tư thế.



Đồng tử của Bùi Quốc Thiên hơi co lại, kinh ngạc nhìn anh.



“Tư thế này…”



Lâm Dương nâng một tay lên, khuỷu tay hơi gấp, một tay hướng phía trước, duỗi thẳng tắp.



Tư thế này nếu như vừa nhìn, sẽ nhìn không ra có gì khác thường, nhưng đặt trong tình huống này mới càng chấn động!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.