Chương trước
Chương sau
Chương 1887:

Anh ta sợ rồi!

“Tôi thấy anh chính là sợ hãi anh Lâm của chúng tôi nên mới nói như vậy, Bùi Quốc Thiên! Nếu anh sợ thì cứ việc nói thẳng, sao lại còn ngậm máu phun người kiểu này nữa?”

An Viện nhịn không được lớn tiếng nói.

“Hừ, con ranh con, ở đây không đến lượt cô nói chuyện? Câm miệng! Nếu không ông đây giết chết các người!” Một gã người nhà họ Bùi hung thần ác sát nói.



An Viện sợ hãi, không dám lên tiếng.

“Vì vậy, các người là muốn phá hư trận chiến Thiên Kiêu sao?” Lâm Dương âm trầm hỏi: “Chẳng lẽ nhà họ Bùi các người không biết phá hư trận chiến Thiên Kiêu sẽ có hậu quả gì sao?”

“Ai nói với anh đây là trận chiến Thiên Kiêu rồi hả?” Bùi Quốc Thiên mặt không đổi sắc nói.

“Hả?” Lâm Dương nhướng mày.





Đám người xung quanh cũng rất ngạc nhiên, đồng loạt quay lại nhìn Bùi Quốc Thiên.

Lúc trước chính miệng anh ta quát người nhà họ Dương, không cho phép bọn họ tham gia trận chiến Thiên Kiêu!

Bây giờ lại phủ nhận?

“Đây là nhà họ Dương! Bây giờ tôi và anh đang tỷ võ cho ngày kén rể! Đã là tỷ võ kén rể, sao lại thành trận chiến Thiên Kiêu rồi? Có phải là anh đã suy nghĩ nhiều quá rồi không?”

Bùi Quốc Thiên khẽ nói.

Cái này hoàn toàn là muốn đổi trắng thay đen, nói vuông thành tròn đây mà.

Bích Trân và An Viện rất là tức giận.

Hiện trường rất nhiều người xem cũng đều cảm thấy không ổn.

Nhưng đó là nhà họ Bùi, mặc dù rất nhiều người trong nội tâm không thoải mái, cảm thấy hành vi này của Bùi Quốc Thiên thật là trơ trến, nhưng cũng không dám nói gì.

Ai dám đi đắc tội nhà họ Bùi chứ?

Lâm Dương nhìn Dương Hồng Vũ.

Lúc này ông ta đã nhắm mắt lại.

Hiển nhiên, ông ta không muốn tham gia vào chuyện này.

Lâm Dương thẳng thắn nói: “Nếu đã vậy, vậy bây giờ chúng ta cũng là đang tiến hành quyết đấu chọn rể, người nhà họ Bùi các anh nhúng tay vào, có phù hợp không?”

Bây giờ anh cũng không quan tâm đến cái thẻ bài của Bùi Quốc Thiên nữa, anh chỉ muốn có được vị trí thứ nhất, mang thuốc giải đi.

Nhưng làm sao Bùi Quốc Thiên lại chịu nhận thua như vậy?



Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì anh †a sẽ thân bại danh liệt mất.



Nhưng đánh lại đánh không lại, cũng không thể nhận thua, phải làm sao đây? Chỉ có thể càn quấy! Đổi trắng thay đen!



“Tuy tôi và anh đang quyết đấu để kén rể, nhưng anh học trộm công pháp nhà họ Bùi chúng tôi, tội không thể tha, loại người như anh, tôi nhất định phải mang về nhà họ Bùi để hỏi tội! Người đâu, lên, bắt người này lại!”



Bùi Quốc Thiên trực tiếp vung tay lên, nghiêm khắc quát.



“Dạ, cậu chủ”



Mọi người nhào về phía Lâm Dương.



“Á?” An Viện khiếp sợ.



Hiện trường xôn xao.



“Gia chủ nhà họ Dương! Bùi Quốc Thiên ngang nhiên gây sự trong ngày kén rể của nhà họ Dương! Chẳng lẽ ông không ngăn lại sao? Nếu không thì uy nghiêm của nhà họ Dương còn đâu nữa?” Bích Trân vội nói.



Tuy Dương Hồng Vũ muốn bắt Bích Trân, nhưng cô ta nói cũng rất có lý, ông ta bèn nhìn về phía Bùi Quốc Thiên.



“Dương gia chủ! Ba tôi nói, cái miếng cửu nhai ngọc điêu kia, ông ấy đồng ý tặng cho ngài!” Bùi Quốc Thiên ngẩng đầu, nói với Dương Hồng Vũ.



Hô hấp của Dương Hồng Vũ bỗng nhiên run rẩy, vội vàng nói: “Cậu nói… Thật sao?”



“Dương gia chủ nói vậy là sao? Bùi Quốc Thiên tôi từ trước đến giờ đều là nhất ngôn cửu đỉnh!” Bùi Quốc Thiên khẽ nói.



Dương Hồng Vũ cười ha ha, mừng rỡ, liên tục gật đầu nói: “Tốt! Rất tốt! Nếu như cậu Quốc Thiên thành tâm coi nhà họ Dương chúng tôi là bạn bè, thì tôi cũng không thể làm mất lòng cậu được! Người đâu!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.