Chương trước
Chương sau
Chương 1894:

Giáo chủ Lâm trẻ tuổi như vậy, lại có thể chấp chưởng Đông Hoàng Giáo, đúng là tuổi trẻ tài cao, hậu sinh khả uý, ha ha ha ha…”

Tiểu nhân!

Không ít người thầm mắng trong lòng.

Nhưng Dương Hồng Vũ cũng mặc kệ.

Ông ta vội vàng là tiến lên, mỉm cười nói: “Giáo chủ Lâm, tất cả đều chỉ là hiểu lâm thôi! Dương Hồng Vũ biết sai rồi! Kính xin ngài đừng tức giận! Như vậy đi, tôi đồng ý hôn sự của cậu và Tuyết Mai, hôm nay chúng †a có thể tiến hành kết hôn luôn, từ hôm nay trở đi, nhà họ Dương và Đông Hoàng Giáo, coi như là chính thức đám hỏi, ngài thấy thế nào?”



Mọi người phục luôn rồi.

Lúc trước Dương Hồng Vũ còn hận không thể chặt Lâm Dương thành tám khúc, bây giờ lại tươi cười thân thiết như thế, cái tốc độ trở mặt này đúng là còn nhanh hơn lật bánh tráng.

Lâm Dương cũng không thèm để ý tới ông †a, nhìn Dương Hồng Vũ, nhàn nhạt hỏi: “Thuốc giải của hoa tuyệt mệnh đâu?”

“Thuốc giải của hoa tuyệt mệnh ư?”





Dương Hồng Vũ khẽ giật mình: “Giáo chủ Lâm muốn cái này?”

“Đúng, có vấn đề gì sao?” Vẻ mặt Lâm Dương không thay đổi nói.

Trong mắt Dương Hồng Vũ lóe lên nghi ngờ, âm thầm đánh giá Lâm Dương.

Thực ra ông ta đã để Tuyệt Mệnh Đan giải dược của Tuyệt Mệnh Hoa đặt vào trong đồ cưới.

Rất nhiều người không quan tâm đến viên Tuyệt Mệnh Đan nho nhỏ này, bọn họ không biết là có Tuyệt Mệnh Đan thì có thể sử dụng Tuyệt Mệnh Hoa, một trong những kịch độc mạnh nhất trên đời này.

Đây là vũ khí chí mạng nhất.

Nhưng vì sao vị giáo chủ Lâm này chỉ cần tìm mình lấy giải dược, mà không cần độc dược?

“Giáo chủ Lâm muốn Tuyệt Mệnh Đan đương nhiên không thành vấn đề! Ha ha, thực tế thứ này đã thành đồ cưới của con gái tôi, chỉ cần thành thân với con gái tôi, thứ này †ôi sẽ dùng hai tay dâng lên!” Dương Hồng Vũ mỉm cười nói.

“Bây giờ lấy tới cho tôi!” Lâm Dương nói.

“Giáo chủ Lâm…”

“Ông không lấy, tôi sẽ tàn sát hết nhà họ Dương các ông!” Vẻ mặt Lâm Dương không chút thay đổi nói xong, một bàn tay vươn về phía cổ Dương Tuyết Mai nắm chặt lấy.

“Ừm..”

Dương Tuyết Mai khẽ kêu rên một tiếng, cái cổ bị Lâm Dương bóp chặt lấy gần như biến dạng, người cũng thở rất khó khăn rồi.

“Hả?” Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhé!

Vẻ mặt mọi người kinh hãi.

Dương Hồng Vũ cũng lộ ra vẻ kinh hãi.



Ông ta còn tưởng mục đích của giáo chủ Lâm là con gái của mình, bây giờ xem ra mình nghĩ nhiều rồi.



Nhìn bộ dạng đau đớn của con gái mình, Dương Hồng Vũ do dự một lát, sau đó nghiêng đầu quát khẽ: “Đi, mang Tuyệt Mệnh Đan tới đây!”



“Vâng, thưa ông Người bên cạnh gật đầu, xoay người rời đi.



Lâm Dương im lặng chờ đợi.



Người ở bốn phía cũng không dám nhúc nhích.



Bùi Quốc Thiên âm thầm nhìn về phía Dương Hồng Vũ, bộ dạng có vẻ đăm chiêu.



Tình hình ở hiện trường chậm rãi vi diệu hơn.



Một lát sau.



“Ông chủi”



Quản gia bưng một cái hộp nhỏ tỉnh xảo ra, đưa cho Dương Hồng Vũ.



Dương Hồng Vũ nhận lấy, mỉm cười đi về phía Lâm Dương.



“Giáo chủ Lâm, đan dược mà cậu muốn ở đây! Xin vui lòng nhận cho.”



Lâm Dương không nhận lấy, chỉ lạnh nhạt nói: “Mở ra.”



“Được.” Dương Hồng Vũ không chút do dự mở hộp ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.