Chương trước
Chương sau
Chương 2004:

Tất cả những người xông về phía anh ta, trong nháy mắt đều như ngừng lại tại chỗ, ai nấy cũng cứng đờ.

Mà bóng người kia thì lại lùi về sau một bước, trở về góc phòng một lần nữa.

Vẻ mặt của mọi người đều đần ra, không biết đã xảy ra chuyện gì.



Nhưng cảnh tượng tiếp theo đã khiến mỗi một người có mặt ở đó đều chấn động.

Chỉ thấy những người đang cứng đờ trước mặt vị ảnh ngự kia, trên cổ đều xuất hiện một kẽ hở dài như một sợi tóc, sau đó máu tươi tràn ra từng chút một, đầu của bọn 10/16 họ cũng từ từ rơi khỏi cổ, rồi rớt xuống mặt đất.

Chất lỏng màu đỏ phun ra.

Những người này, bao gồm cả tên đã cho rằng Lâm Dương đang lừa gạt mọi người cũng ngã xuống đất, không còn động tĩnh gì nữa.





Tất cả mọi người trong phòng họp đều đứng dậy khỏi ghế ngồi.

Bọn trừng to hai mắt, lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, nhìn một màn máu tanh này trong sự sợ hãi.

Một kiếm!

Giết sạch toàn bộ?

Đây chính là thực lực của ảnh ngự sao?

Đây chính là sự tự tin của bác sĩ Lâm sao?

Đầu óc của tất cả bọn họ đều trống rỗng, gần như sắp ngừng cả việc suy nghĩ.

“Tính cách của tôi là có ơn báo ơn, có thù báo thù. Người có ơn với tôi thì sẽ là người thân của tôi, còn người có thù với tôi, đến chết mới dừng! Nếu các người đã muốn dùng tính mạng của người nhà tôi để uy hiếp tôi! Vậy chúng ta chính là kẻ thù không chết không ngừng! Hôm nay tôi giết các người, rồi ngày mai tôi sẽ đi san bằng tông môn của các người, với thực lực của Đông Hoàng Giáo, chỉ cần ba ngày là đủ Lâm Dương lạnh nhạt nói: “Ra tay thanh trừng đi.”

“Rõ, thưa giáo chủ!”

Các ngự ảnh thấp giọng đáp, rồi cùng rút kiếm định ra tay.

“Từ đãi”



¡3s 12/16 Ngay vào thời khắc nguy cấp này, cậu Kim vội vàng hô to.



“Có di ngôn gì nữa sao?” Anh hỏi.



Cậu Kim cắn chặt răng, trâm giọng đáp: “Bác sĩ Lâm, cậu không thể làm như vậy được!”



“Cậu đang dạy tôi làm việc sao?” Anh thờ ơhỏi.



“Bác sĩ Lâm, tôi chỉ muốn khuyên cậu một câu! Có thể cậu là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo thật, nhưng kẻ địch mà cậu phải đối phó hiện giờ là thôn Dược Vương, mà thôn Dược Vương cũng không hề kém Đông Hoàng Giáo cậu là bao, cậu thật sự cho rằng cậu có thể yên ổn giành được thắng lợi chắc?” Cậu Kim trầm giọng đáp.



“Chuyện này có liên quan gì đến việc tôi muốn giết cậu sao?” Lâm Dương hỏi.



2 3Ä” 18/16 “Nếu cậu giết chúng tôi, thế lực sau lưng chúng tôi nhất định sẽ dùng hết sức mình để trả thù cậu. Đến lúc đó cậu không chỉ phải đối mặt với thôn Dược Vương, mà còn phải đối phó với sự trả thù điên cuồng từ mười mấy thế tộc tông phái. Cho dù cậu có Đông Hoàng Giáo, thì vẫn sẽ rơi vào kết cục thất bại thảm hại và chết thê thảm mà thôi! Đây là †hứ mà cậu muốn nhìn thấy hay sao?”



“Vậy ý của cậu là thế nào?”



“Thả chúng tôi ra, vậy có lẽ chúng tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa cậu và thôn Dược Vương nữa!” Anh ta hừ nhẹ rồi đáp.



Nhưng vừa dứt lời, cả người Lâm Dương đột nhiên biến mất.



Hô hấp của cậu Kim run lên, đột nhiên lùi về sau.



2¡ 8m 14/16 Thế nhưng đã không kịp nữa rồi.



Một bàn tay tựa như sét đánh, đột nhiên xuất hiện trước mắt anh ta, sau đó bóp lấy cổ anh ta một cách chuẩn xác.



Là Lâm Dương!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.