Chương trước
Chương sau
Chương 2142:

Vị Tiến Đạt sư đệ này đã bày ra thực lực vượt xa tưởng tượng của mọi người.

€Œó lẽ anh thật sự có thể cứu được mọi người rời đi.

“Tiến Đạt sư đệ, chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực phối hợp với cậu.” Thủ Mệnh nói.



Lâm Dương không nói gì, đứng ở phía trước, muốn dẫn những người này rời khỏi đây.

“Tên giặc phản nghịch, cậu cho rằng cậu có thể đi được sao?”

Tô Bảo Minh lạnh lùng hét, vung tay lên.

Rầm rầm…





Lượng lớn người của thôn Dược Vương †ụ tập lại.

Tất cả đều là trưởng lão tinh nhuệ, có khoảng chừng trên trăm người.

Cho dù Lâm Dương đối phó được những người này, đám Thủ Mệnh chắc chắn cũng khó đấu lại, tuyệt đối không thể bảo vệ hết.

Sắc mặt Thủ Mệnh, Tô Vũ Nhi không được tự nhiên.

“Tô Bảo Minh! Ông đây là muốn giết hết chúng tôi sao?” Lâm Dương lạnh nhạt nói.

“Cậu phản bội thôn, tôi có thể giữ cậu sao? Nhưng mà nếu cậu ngoan ngoấn đầu hàng, có lẽ tôi còn có thểtha cho cậu một mạng!” Tô Bảo Minh hừ lạnh nói.

“Tô Bảo Minh, hình như ông nghĩ sai chuyện gì rồi, thôn Dược Vương này còn chưa tới lượt ông quyết định! Tôi có phải là phản đồ hay không, không phải do ông định đoạt! Cần bề trên có mặt, mới có thể đưa ra quyết định!” Vẻ mặt Lâm Dương không đổi nói.

“Bề trên?” Tô Bảo Minh nhướng mày: “Sao thế? Các người phản bội thôn, còn có mặt mũi tìm bề trên sao?”

“Những chuyện mà tôi làm đều vì tốt cho thôn Dược Vương, ông lấy người sống hiến tế, đây là chuyện vi phạm nhân đạo, đây là chuyện trở ngại sự phát triển của thôn Dược Vương, chúng tôi có phải là phản đồ hay không, còn chưa tới lượt ông quyết định, bề trên đến đây, tự có công đạo!” Lâm Dương lạnh nhạt nói.

“Ha ha ha ha, xem ra cậu muốn kéo dài thời gian? Được thôi! Một khi đã như vậy, tôi sẽ khiến cậu không còn lời nào để nói!” Tô Bảo Minh vung tay lên, cười mỉa nói: “Đi mời bề trên, bảo bề trên tới phán quyết sinh tử của đám phản đồ này!”

“Dạt”



Người bên cạnh lập tức gật đầu.



Nhưng đúng lúc này, một giọng nói rất to truyền tới.



“Không cần đi mời, bổn tọa tới rồi!”



Sau đó chỉ thấy giọng nói như mây đen bay xuống dưới, rơi lên giữa đài bằng ngọc trắng.



Khí tức này tản đi.



Một người đàn ông tóc bạc mặt như ngọc xuất hiện trong tầm mắt mọi người.



Người đàn ông mặc áo bào trắng, cách ăn mặc vô cùng đẹp đẽ quý giá, nhưng gương mặt lại kỳ lạ khiến người ta sợ hãi.



Gương mặt ông ta như ngọc, thật sự giống như là khảm một tầng ngọc, không chỉ như vậy, làn da lộ ra ngoài của ông ta cũng giống như ngọc, đôi mắt đỏ như máu, trên vai có hai cục mụn nổi lên, lông mày và râu rụng hết, trên trán nổi lên ba đường gân xanh, hai chân rất to, bàn chân còn to gấp đôi người trưởng thành, vô cùng kỳ lạ.



Lâm Dương liếc mắt đánh giá bề trên này một cái, vẻ mặt khẩn trương.



Dược nhân!



Đây là dược nhân thuần nhất!



Lâm Dương nhìn ra được.



Toàn thân người này từ trên xuống dưới không có chỗ nào không dùng thuốc luyện chế tăng trưởng. Hơn nữa cũng vì dùng thuốc quá độ, rất nhiều chỗ trên cơ thể ông †a đã khác hẳn với người thường.



“Bái kiến bề trên!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.