Chương trước
Chương sau
Chương 2369:

Dòng khí kia cuốn lấy khí độc đang phun trào tới, sau đó quấn thứ này trên tay mình, sau đó trở tay vung lên.

VùiI Khí độc hóa thành một vòng tròn hình khí cầu, đập mạnh lên người Công Tôn Đại Hoàng.

Rầm!



Công Tôn Đại Hoàng bị đập trúng mặt xám mày tro, không ngừng lùi về phía sau, quanh người đều là khí độc, tuy ông ta không bị ảnh hưởng, nhưng sặc nghẹn không ngừng ho khan.

Đợi Công Tôn Đại Hoàng ổn định lại, Lâm Dương đã đứng trước mặt ông ta, đá mạnh vào bụng ông ta một cái.

Râầm!

Công Tôn Đại Hoàng lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh lên trên vách tường.





Đợi ông ta quay cuồng ngã xuống đất, đã không ngừng nôn ra máu, da thịt chỗ bụng đều bị đá nát rồi.

“Ông không phải là đối thủ của tôi, ông vốn bị thương nghiêm trọng, đoạn đường này luôn chạy trốn, ông không có thời gian chữa thương! Ông căn bản không có khả năng thắng tôi!”

Lâm Dương cất bước đi tới, vẻ mặt không thay đổi, lạnh lùng nói.

“Bác sĩ Lâm… Bác sĩ Lâm! Cậu… Cậu đừng giết tôi! Chỉ cần cậu không giết tôi, tôi có thể cho cậu tất cả những thứ mà cậu muốn! Thế nào?” Công Tôn Đại Hoàng vội vàng ngẩng đầu, run rẩy kêu lên.

“Ông cảm thấy tôi thiếu cái gì? Ông có thứ gì mà tôi chưa có?”

“Truyền thừa của Phái Cổ, tôi có thể cho cậu truyền thừa của Phái Cổ!” Công Tôn Đại Hoàng vội vàng kêu lên.

Lâm Dương lắc đầu: “Mọi thứ của Phái Cổ, đợi ông chết đi, tôi muốn người nào dám ngăn cản tôi?”

Công Tôn Đại Hoàng vừa nghe thấy thế, trợn to hai mắt, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.

Nhưng vào lúc này, ông ta lại nghĩ tới gì đó, vội vàng kêu lên: “Đúng rồi, Lạc Linh Huyết! Lạc Linh Huyết! Bác sĩ Lâm! Cậu đừng =-. s0 giết tôi! Tôi có thể cho cậu Lạc Linh Huyết!”

Cả nhà tải app truyệnhola đọc thoải mái nhiều nhé! “Tôi không cần!” Lâm Dương lạnh nhạt nói.

“Lạc… Lạc Linh Huyết cũng không được sao?” Công Tôn Đại Hoàng trợn mắt há miệng.



Chỉ thấy Lâm Dương giơ tay lên, chậm rãi xắn tay áo, lộ ra cánh tay.



Chỉ trong nháy mắt, Công Tôn Đại Hoàng ngồi sững sờ trên đất, không lên tiếng nữa.



Ông ta đã không muốn đếm xem rốt cuộc trên cánh tay kia có bao nhiêu giọt Lạc Linh Huyết nữa rồi.



Ít nhất con số này, ông ta chưa bao giờ từng thấy!



Không! Ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói tới!



Một người, sao có thể thu thập được nhiều Lạc Linh Huyết như thế? “Chăng trách cậu có thể thúc giục thân thể Tiên Thiên Cương! Chẳng trách cậu có thể phóng thích Thương Ám Huyền Thể…



“Yêu nghiệt! Yêu nghiệt…



Người như cậu, e rằng là yêu nghiệt ngàn năm mới có được!” Công Tôn Đại Hoàng há to miệng, nhưng không có nhiều sức lực.



Ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.



Người như vậy, ông ta căn bản không giết chết được!



Hôm nay chính là ngày điệt vong của ông tai “Còn gì muốn nói à?“ Lâm Dương đứng bên cạnh ông ta, lạnh nhạt hỏi.



Công Tôn Đại Hoàng há to miệng thở đốc, vốn còn muốn câu xin tha thứ, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Dương, chỉ trong nháy mắt liền từ bỏ rồi.



“Thôi, thôi! Còn sống không mang theo tới chết không thể mang theo, đã chết, cái gì cũng không để ý nữa rồi!” Công Tôn Đại Hoàng thở dài, nhắm hai mắt lại, ngồi khoanh chân trên đất, bộ dạng như mặc Lâm Dương xấu xé.



Lâm Dương không đong dài nữa, lập tức nâng tay lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.