Lâm Dương chắn kinh biến sắc, lập tức chạy như điên qua đi, một cước đá văng cửa lớn nhà họ Tô.
Àm!
Cửa lớn bị mở mạnh, mảnh vụn rơi đầy đất.
Người trong phòng đều khiếp sợ.
“Sao lại thế này?”
“Ai… Ai vậy? Cướp bóc sao?”
Tiếng thét chói tai liên tiếp truyền ra, kia rõ ràng là tiếng của Trương Tình Vũ.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tô Quảng mặc áo ngủ từ trong phòng chạy ra, lập tức tún lấy đèn bàn bên cạnh, nhìn chằm chằm cửa lớn.
“Lâm Dương?”
Tô Quảng thất thanh.
“Gì? Là tên phế vật kia?”
Trương Tình Vũ mới nơm nớp lo sợ chạy ra tới.
Tô Nhan ở một phòng khác cũng mặc áo ngủ màu hồng phần đi ra, kinh ngạc nhìn Lâm Dương.
“Lâm Dương, cậu làm gì vậy? Vì sao lại muốn phá cửa nhà tôi?” Tô Quảng ấp úng hỏi.
“Tôi…” Lâm Dương há miệng thở dốc, mới vội hỏi: “Lúc tôi đi đến nơi này, nghe được tiếng thét chói tai của tiểu Nhan, cho nên lúc này mới…”
“Tôi đi vệ sinh thấy một con con gián, mới kêu một tiếng…
Trời đã mùa đông rồi còn có gián…. Thật là kỳ lạ…” Tô Nhan nói.
“Thì ra là thấy con gián…”
“Chứ không anh lại nghĩ gì? Nói đi Lâm Dương! Anh tính làm gì? Chi dù tiểu Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-sieu-cap-cua-nu-than-2/2739632/chuong-777.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.